Người Bên Gối (Chẩm Biên Nhân)

8.43/10 trên tổng số 28 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Chẩm biên nhân
Thể loại: Lạnh lùng bá đạo công x thâm tình tâm cơ thụ, nhất vãng tình thâm, HE. Dịch: Quick Translator Chỉnh sửa: Hiên Thụ từ cao trung đã ái mộ công, Để tiếp cận công không tiếc cái biến tính cách t …
Xem Thêm

Chương 1
Khi về đến nhà đã là đêm khuya.

Tề Hàm khi xã giao uống chút rượu, lúc này cả người choáng váng, móc chìa khóa ra tra mấy lần vẫn không vào ổ khóa. Hắn cào cào tóc, định tựa trên tường nghỉ ngơi một hồi, lại nghe khóa cửa vang lên tiếng "cách cách" rất nhỏ, cửa phòng theo tiếng này mở ra, một cánh tay từ bên trong vươn đến, mạnh mẽ kéo hắn vào trong phòng.

Trong phòng không bật đèn, chi có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nhìn mông mông lung lung không chân thật.

Tề Hàm còn chưa kịp mở miệng, đã bị người nặng nề đè lên cánh cửa, nụ hôn nóng cháy bao phủ lên, vội vã truy đổi đôi môi của hắn. Đối phương nếm được vị rượu trong miệng hắn, dường như càng thêm hưng phấn, gần như gặm cắn thô bạo, đầu lưỡi trong khoang miệng hắn cường thế càn quấy.

Hắn sớm đã quen với đối xử như vậy, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, hai tay ôm trên thắt lưng của người nọ, chủ động với nụ hôn sâu sắc này.

Vừa hôn xong, hai người đều có chút khó thở.

Người ở trên Tề Hàm hơi lui ra một chút, ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan của y thập phần thâm thúy, một đôi mắt đen sẫm trầm tĩnh như nước, đẹp đến mức khiến người khác động tâm.

Tề Hàm nghĩ mình dường như đã tỉnh táo một chút, nhưng lại như say càng lợi hại, nhẹ nhàng cười nói: "Sao hôm nay lại tới? Không cần ở lại công ty tăng ca sao?"

"Dạo này khá rảnh rỗi"

"Nghe nói công ty các anh đã nhận được đơn hàng của Gia Mỹ? Chúc mừng."

Người nọ nhìn hắn, hỏi lại: "Tin tức sao nhanh nhẹn vậy?"

"Không có cách nào, vì chuyện này, tôi bị lãnh đạo nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần." Tề Hàm vừa tủm tỉm cười vừa tháo ca vát của người nọ, nói, "Hắn hận không thể biến tôi thành một Hạ Minh cuồng công việc."

Đánh giá của Hạ Minh với hắn cũng không thay đổi, chỉ là tay cũng bắt đầu hoạt động, cởi cúc trên quần áo hắn từng chiếc từng chiếc.

Tề Hàm liền ngửa đầu lên, hỏi tiếp: "Các anh năm nay làm việc hiệu suất tốt như vậy, sang năm cũng nên xây nhà xưởng mới đi? Tiền thưởng cuối năm có lẽ cũng. . ."

Mới nói được một nửa, lại bị Hạ Minh hôn.

Nam nhân trầm mặc ít lời này dùng hành động thực tế nói với hắn, lúc này không thích hợp để nói nhiều.

Tề Hàm thức thời ngậm miệng lại, chuyên tâm vào nụ hôn của hai người. Tuy rằng bọn họ chỉ là quan hệ an ủi cho nhau, nhưng thân thể phối hợp rất tốt, không lâu sau đã chìm đắm vào, bộ vị nơi hạ thân nóng lên vì kịch liệt xoa nắn, từng tiếng thở dốc nặng nề vang lên.

Không biết có phải do cấm dục lâu ngày, Hạ Minh hôm này có vẻ rất nhiệt tình, sau khi kéo quần Tề Hàm xuống, liền lật hắn nằm úp sấp, tiện tay kéo khóa quần, liền giữ tư thế từ phía sau chậm rãi đi vào.

"A. . ."

Tiến nhập không bôi trơn mang đến không ít đau đớn, nhưng bên trong lại bao phủ kɧoáı ©ảʍ, thân thể Tề Hàm như nhũn ra, hầu như không đứng được, bất giác kêu to lên.

Hạ Minh thích nhất tính cách này của hắn, trước mặt mọi người nhã nhặn ôn hòa, nho nhã lễ độ, ở trên giường lại hết sức phóng đãng. Dáng dấp không che dấu chút tình sắc càng khiến du͙© vọиɠ của y bùng cháy, hai ray vững vàng giữ thắt lưng của Tề Hàm, dừng lại một chút lại tiếp tục di chuyển.

"Ba tháp", "Ba tháp", "Ba tháp"!

Tiếng va chạm da^ʍ mỹ không ngừng vọng trong phòng.

"A. . . nơi đó. . . đúng. . . nhanh một chút. . ."

Tề Hàm một tay chống ở cánh cửa, một tay ngoạn nhiệt vật ngạnh dưới thân, vặn vẹo dưới sự đùa bỡn của Hạ Minh, thỉnh thoảng phát ra tiếng tê ngâm nho nhỏ trong họng.

"A a. . . Nha. . ."

Khi bị đυ.ng đến vị trí tối mẫn cảm, hắn bỗng thở gấp, thân thể rung động dữ dội, rất nhanh sẽ đạt đến cao trào.

Mà Hạ Minh cũng đến gần ranh giới bùng nổ, tốc độ trừu sáp của y nhanh hơn, đem căn kia của mình đâm sâu vào trong cơ thể Tề Hàm, sau đó tại trong dũng đạo ấm áp xuất ra.

"Ân. . ."

Thân thể Tề Hàm co rút lại, quay đầu mơ màng nhìn Hạ Minh.

Hạ Minh vừa hôn hắn, vừa từ trong cơ thể hắn rút ra, nhưng thấy từ giữa đùi hắn chậm rãi chảy ra bạch trọc, lại cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.

Tề Hàm một thoáng liền thấy rõ tâm tư của y, không khỏi cười ha hả, hai tay ôm gáy y, cố ý thổi vào lỗ tai y:" Hạ quản lí có còn sức không? Có muốn tiếp tục một lần nữa không?"

Hạ Minh trên mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, nhưng hành động cũng không chậm chạp, rất nhanh liền đem Tề Hàm kéo vào trong phòng, lần thứ hai chèn ép.

Bởi vì đã phát tiết qua một lần, tính sự lần thứ hai kéo dài tương đối lâu, Tề Hàm bị y lăn qua lăn lại, cuối cùng giọng nói cũng khàn khàn, chỉ có thể uể oải mặc y hành động.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng thở dốc trong phòng nhẹ dần.

Khi Hạ Minh thoả mãn, ôm Tề Hàm nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, sau đó hôn khóe mắt hắn, đứng dậy đi hướng phòng tắm. Y có chút khiết phích, bất kể xong việc bộ dạng thế nào, đều nhất định phải tắm rửa một phen.

Tề Hàm cũng không để ý việc này, chỉ bọc chăn ngồi xuống, vươn tay mở đèn bàn.

Sáng sớm hai rưỡi.

Hắn thật sự mệt, trái lại ngủ không yên, liền lấy điếu thuốc từ ngăn kéo ra, quẹt diêm châm thuốc.

Tiếng nước ào ào từ phòng tăm truyền ra.

Tề Hàm vừa hút thuốc vừa nghe âm thanh kia, không hiểu vì sao, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Không quá lâu, Hạ Minh đã từ phòng tắm đi ra, nhặt quần áo lúc trước y ném xuống, từng chiếc từng chiêc mặc lại.

Tề Hàm ngồi ở đầu giường nhìn y cài cúc, cười nói: "Trời sắp sáng, đêm nay có muốn ngủ lại đây không?"

"Không cần, tôi phải về nhà thay quần áo." Đây chính là quy củ của y, cho dù ngoạn bên ngoài muộn đến mức nào, cũng sẽ không qua đêm nhà người khác.

Tề Hàm cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Đúng vậy đúng vậy, Hạ quản lí thay một bộ quần áo phải tìm mất bốn tiếng đồng hồ."

Hạ Minh không để ý đến hắn trêu trọc, vẫn chăm chăm chú chú chỉnh sửa áo sơmi trên người.

Tề Hàm liền tiếp tục hút thuốc, nhìn khói trắng bay lên, sau cùng tiêu tán trong không khí, nhịn không được lại cười, đột nhiên nói: "Này, chúng ta chia tay đi."

Thêm Bình Luận