Chương 6

Rạng sáng hôm đó, Bách Á Ninh nhận được lời nhắc nhở đăng ký tự động của trang web, anh mở trang web ra xem, chỉ thấy video live của anh xếp hạng thứ nhất trên trang đầu.

Cùng lúc đó, anh phát hiện tài khoản của mình có gần bảy mươi vạn. Anh nhìn chằm chằm dãy số kia thật lâu, lại chọc mở giao diện tin nhắn riêng của Hoắc Dật, gõ ra mấy trăm chữ cảm ơn, cuối cùng vẫn bị anh xóa đi từng chữ một.

Một đêm không ngủ, ngày hôm sau lúc live, số người vào phòng live cũng tăng lên gấp trăm lần, nhưng Bách Á Ninh lại không tìm được ID tối hôm qua trong số người dùng.

Gần cuối tuần, anh lấy tiền khấu trừ thuế từ livestream ra, chuyển hết đến tài khoản của Thẩm Ngọc Trân, cũng gửi tin nhắn, đối phương không trả lời. Bách Á Ninh đang chuẩn bị cất điện thoại, lại phát hiện trong hòm thư nhận được một email đến từ kênh live.

Anh nhận được lời mời của nền tảng, tổ chức tiệc tối thứ sáu tuần này.

Khi Bách Á Ninh đến địa điểm tổ chức, phát hiện đã có rất nhiều người có mặt, đại đa số trên mặt đều đeo mặt nạ, MC giới thiệu sơ lược tình huống một chút, Bách Á Ninh chợt cùng những streamer khác đi lên phòng trên lầu.

Chỉ là lúc anh cũng muốn đi vào lại bị người ngăn lại, đối phương nói muốn dẫn anh đến gian phòng khác, trước đó còn muốn thay quần áo.

“Anh Bách, sau khi anh thay bộ quần áo này thì đến phòng riêng cuối lầu ba đi, bên trong có người đang chờ anh đó.”

Bách Á Ninh nhận lấy một chiếc áo sơ mi trắng đối phương đưa tới, ngoài ra không còn gì nữa.

Đại khái đoán được là có ý gì, Bách Á Ninh chợt thay quần áo, vạt áo sơ mi che kín đùi anh, anh thắt nút áo, nhìn mình trong gương.

Do dự vài giây, cuối cùng anh đẩy cửa lên lầu ba. Đẩy cửa phòng ra, Bách Á Ninh phát hiện nơi này ngoại trừ anh ra cũng chỉ có một người -- thanh niên ngồi trên sô pha uống rượu.

Hoắc Dật không ngờ bọn họ lại sắp xếp quần áo như vậy cho Bách Á Ninh, hắn chỉ nói một câu muốn gặp mặt anh một lần thôi mà.

Nhưng cũng thú vị đấy. Hoắc Dật nhìn về người mặc một thân màu hồng nhạt, hơi cúi người ngoắc ngoắc tay với anh, hơi hứng thú dạt dào nhìn người ở cửa chậm rãi đi tới.

Bách Á Ninh còn không biết hắn là ai, vừa mới đi tới trước mặt hắn, ánh mắt ngả ngớn của đối phương nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ánh mắt ở thân dưới trống rỗng của anh, giọng điệu hơi không có ý tốt: “Phía dưới mặc qυầи ɭóŧ à?"

Nghĩ tới điều gì đó, Bách Á Ninh run lên, nhưng vẫn gật đầu thành thật. Trong ánh mắt màu hổ phách cũng nghiêm túc và chân thành như trong phòng live.

Hoắc Dật nhìn mặt anh mỉm cười, một giây sau lại nắm lấy tay Bách Á Ninh kéo anh ngã ngồi trong lòng mình.

Mông chỉ cách một tầng qυầи ɭóŧ dán sát lên cặp đùi hữu lực của thanh niên.

Hoắc Dật nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn trầm lặng của anh, từng ngón tay cắm vào khe ngón tay hơi lạnh của Bách Á Ninh, siết chặt, một lúc lâu sau giọng nói hàm chứa ý cười của hắn vang lên: “Tôi tặng em nhiều quà như vậy, em nên cảm ơn tôi thế nào đây?"

Đầu Bách Á Ninh khẽ độn, lúc này mới nhận ra hắn là ai.

“Để ông xã đυ. em nhé?” Thanh niên nửa đùa nửa thật đặt một tay lên mông Bách Á Ninh xoa xoa, cẩn thận quan sát biến hoá biểu cảm của anh.

Chính mình vốn là thiếu nợ hắn, nếu như có thể dùng cách này báo đáp, anh thấy không sao, chỉ cần không bị phát hiện bí mật kia là được…

Vì thế Hoắc Dật chỉ thấy người trong lòng chậm rãi ngước mắt nhìn mình, sau đó gật đầu.