Chương 40: Bàn Luận Cách Yêu Thương Con Cái Của Ba Mẹ

Editor: Chihiro

Tô Trì phát hiện mấy ngày gần đây hình như mẹ cô hơi quan tâm cô quá mức.

Từ ngày cô đốt hương an thần, trị hết chứng mất ngủ của bà, bà liền bắt đầu chăm sóc cô cẩn thận hơn trước. Ít thì nấu canh bổ, mua quần áo, nhiều thì một ngày nọ bỗng nhiên hỏi cô có muốn chuyển toàn bộ tài sản trong nhà thành cô đứng tên hay không.

Tô Trì không hiểu: “Sao mẹ bỗng nhiên muốn để con đứng tên?”

Đỗ Vân bày vẻ mặt đương nhiên nói: “Mẹ và ba con bàn nhau rồi, muốn cho con sự an toàn.”

Tô Trì hơi kinh ngạc: “An toàn gì ạ…… Chẳng lẽ công ty sắp đóng cửa?”

Đỗ Vân đen mặt “Con nít con nôi, đừng có nói những lời đen đủi.”

Tô Trì nằm liệt ngã vào sô pha: “Tiền đó ba mẹ tự cầm đi, con không thiếu tiền…”

Đỗ Vân không đồng ý cau mày :“Hai cái công ty bé xíu của con thì được bao nhiêu tiền chứ, đừng cậy mạnh.”

“Mẹ……” Tô Trì lắc lư, “Đủ dùng là được rồi mà mẹ.”

Thấy không đủ còn bổ sung: “Con có đầu tư vào công ty của mấy người bạn, hằng năm cũng được hoa hồng nữa.”

Tô Trì không phải là người có dã tâm cao.

Phòng ở hay xe hơi trong nhà đều có, cô muốn mua cũng mua được, Tô Trì cảm thấy sinh hoạt bây giờ quá hoàn hảo rồi, cô cũng không muốn rước thêm gánh nặng vào thân làm gì cho mệt.

Tô Trì cầm điện thoại chơi câu cá một lúc, tin nhắn công việc lại hiện lên.

“Mẹ, con đi Hải Thành vài ngày nhé.”

Đỗ Vân sửng sốt: “Đi mua trang sức với Tô Vũ à?”

Chuyện này mấy ngày trước cô có nói qua, Tô Trì gật đầu.

Đỗ Vân nhìn con gái, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, vẫn không nói ra chuyện mình mơ được: “Mẹ đưa thêm tiền cho con, có gì muốn thì cứ mua, đừng chịu khổ.”

Tô Trì đồng ý, thay giày cầm điện thoại, máy tính, tiện tay cầm thêm túi vải đi ra cửa.

__________________

Lục Tinh Duệ và đám bạn trong hội chơi nhạc cũng đang ở Hải Thành.

Khương Vân Hạ lái xe tới đón Tô Trì ra ga tàu cao tốc.

【 Tài khoản đuôi 3850, vào ngày 17 tháng 9, 8:31 nhận được 20.000.00 NDT……】

Tô Trì: “?”

Vội click mở Wechat: “Mẹ, mua quần áo gì mà 200 vạn……”

Đỗ Vân bình tĩnh trả lời: “Trong nhà có tiền, con đừng lo lắng, yên tâm mua!”

Tô Trì: “……”

Được rồi.

Vậy cứ thu vậy, ngày tết lại gửi thêm tiền lì xì cho mẹ.

Vân Thành cách Hải Thành không xa, chỉ mất 1 giờ cao tốc.

Nhưng từ ga tàu cao tốc đến trung tâm thành phố lại mất tận 1 giờ đi xe.

Hải Thành là đô thị quốc tế, các toà nhà thương mại hoa lệ nơi nơi đầy mỹ nhán, cảnh đẹp ý vui.

Đến khi cô đến nơi Tô Vũ hẹn gặp liền thấy Tô Vũ đang đứng cùng vị hôn phu Tống Thư Ý, ngửa đầu thân mật nói chuyện.

Thấy Tô Trì bước vào, Tô Vũ đứng lên nghênh đón: “Tiểu Trì, em cuối cùng cũng tới rồi!”

“Hiện tại định chế trang sức không còn kịp nữa, em đến xem tạm mấy món này đi.” Tô Vũ lôi tay Tô Trì, thân mật kéo cô ngồi xuống ghế, “Chị thấy mấy món này không tồi đâu, hay em thử đi?”

Tô Trì ngồi trước bàn trang sức đang bày sẵn, công bằng mà nói, thẩm mỹ của Tô Vũ cũng không tệ, những thứ này đều ưu nhac hào phóng…

Khương Vân Hạ đang khẩn trương đứng cạnh cô đề phòng nhìn Tô Vũ cũng không nhịn được bị mấy vòng cổ này làm cho hoa mắt.

“Chị, vòng cổ này đẹp quá.”

Tô Trì nhìn theo ánh mắt của Khương Vân Hạ, liền thấy một vòng cổ bạch kim.

Vòng cổ theo cấu trúc cành oliu, điểm xuyến ít đá quý hình quả trám, thêm kim cương, trân châu đen, ở đuôi đính thêm một viên đá quý trong suốt màu lục lam.

Khương Vân Hạ nhìn giá, ngo ngoe rục rịch muốn mua: “Vòng cổ này 5 vạn? Giá tốt thế ư……”

Khương Vân Hạ cắn cắn môi.

Quầy viên mỉm cười: “Giá trong cửa hàng chúng tôi niêm yết đơn vị là Đô la Mỹ.”

Khương Vân Hạ sửng sốt, Tô Vũ lại nói tiếp: “Đô la Mỹ cũng không đắt, Tiểu Trì có thích không?”

Liếc nhìn tầm mắt Khương Vân Hạ dính chặt lên vòng cổ, Tô Trì cười: “Vậy cái này đi.”

Khương Vân Hạ cao hứng, tiếp tục lôi kéo: “Chị, khuyên tai này cũng đẹp nè, hình lông vũ.”

Tô Trì: “Ừ, vậy thì mua đi.”

Không đến 10 phút, Tô Trì đã tìm được trang sức vừa ý, Tô Vũ kinh ngạc nhìn: “Tiểu Trì, không chọn nữa?”

Tô Trì lắc đầu: “Em chọn được rồi.”