Chương 12: Nỗi Lo Của Người Vợ

Anh em nhà họ Đường giúp Giang Hải Dương khiêng lợn rừng vào sân.

Đang định rời đi thì bị anh ngăn lại.

“Hôm nay quả thực vất vả cho mấy anh rồi.”

Anh cười, nói thêm: "Đã đến giờ ăn rồi, các anh khoan hãy đi. Con lợn lớn như vậy, ở lại ăn cùng nhà em đi."

“Thật là, bọn anh cảm kích cậu gϊếŧ con lợn này còn không kịp, việc này có là gì, sao có thể để cậu đãi cơm chứ?"

Sở Noãn ôm con gái đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.

Tâm can như muốn dâng lên tới cổ họng.

Con lợn rừng này là một mình chồng mình săn được?

Lớn như vậy, anh ấy có bị thương không?

Hiện tại quá nhiều người trong nhà, không cách nào để cô hỏi rõ.

Cau mày, đôi mắt cô đảo từ trên xuống dưới một lúc, cẩn thận quan sát toàn thân chồng.

Cặp mắt Sở Noãn quá mức nóng bỏng.

Giang Hải Dương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của vợ.

Anh nhìn cô dịu dàng, nhỏ giọng an ủi.

“Đừng lo lắng, anh không bị thương.”

Sở Noãn không nói thêm gì nữa, trừng mắt nhìn anh.

Dù không bị thương nhưng người đàn ông này vẫn hành động quá đáng.

Một mình đi săn mà không lo hiểm nguy của mình.

Tuy nhiên, xung quanh vẫn còn có người ngoài nên Sỡ Noãn không tiện la rầy anh.

Với nụ cười trên môi, cô chào ba anh em nhà họ Đường cùng Tiểu Cường.

"Kỹ năng nấu ăn của Hải Dương có thể so sánh với đầu bếp luôn đấy, mọi người cứ ở lại nếm thử một chút đi."

Bọn họ nghe cô lên tiếng, cũng không thể từ chối nữa.

"Hai vợ chồng đã mở miệng như vậy rồi, bọn anh cũng không khách khí, ăn thử xem? Ha ha..."

Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Cường nhìn thấy một dì xinh đẹp như vậy.

Cậu bé nhìn chằm chằm, có vẻ hơi xấu hổ khi nhìn cô.

"A, chào dì."

Sở Noãn rất yêu trẻ con, đã sớm chú ý đến cậu bé này.

Cậu bé với mái tóc xoăn và đôi mắt sáng, trông đặc biệt thông minh.

Bản thân cô đã sinh ra một cô con gái, mặc dù con gái là trái tim và tâm can của cô.

Nhưng Sở Noãn vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Chồng là con trai duy nhất, dù bố mẹ chồng đều đã qua đời.

Nhưng vì chính sách kế hoạch hóa gia đình nên không sinh cho anh một đứa con trai khiến cô có chút tiếc nuối.

(Lưu ý: Thời đó, phụ nữ dù có học vấn cao hay không thì vẫn mong muốn sinh con trai cho nhà chồng.

Khẳng định mạnh mẽ rằng nữ chính chỉ có sự hối tiếc mà thôi.)

"Xin chào con..."

Sở Noãn bước đến gần, nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, vẫy về phía cậu bé.

"Tiểu Quỳ phải gọi là anh đó, anh trai tên là gì, bao nhiêu tuổi?"

Sau khi lợn rừng được khiêng thả vào sân, ánh mắt của Tiểu Quỳ đã bị thu hút bởi anh trai đi phía trước.

Cho đến khi giọng mẹ vang lên.

Cô bé quay đầu lại, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Đường Tiểu Cường một lúc.

Miệng nhỏ nhoẻn lên cười, đôi mắt nheo lại, lộ ra cả lúm đồng tiền.

Nhìn dì xinh đẹp và em gái dễ thương trước mặt.

Đường Tiểu Cường mặt đỏ bừng, không khỏi nói ra lời nhỏ nhẹ.

"Anh tên Đường Tiểu Cường, năm nay anh năm tuổi rồi, sống ở...."

Ba người nhà họ Đường không nhịn được cười.

Đứa trẻ này bình thường tinh ranh như khỉ, từ khi nào lại ngoan ngoãn như vậy?

Đường Quốc Sơn bước tới, vỗ đầu cậu một cái.

"Nhóc thúi này, con chỉ cần trả lời trọng điểm thôi chứ. Chạy về nói trong nhà biết chúng ta sẽ ăn trưa ở nhà Giang Hải Dương đi."

Đường Tiểu Cường vốn đã có chút xấu hổ, bây giờ nhận được mệnh lệnh liền bỏ chạy.

"Này, Tiểu Cường! Chút nhớ mang theo bình rượu tới..."

"Nghe rõ, nhận lệnh!"

"Ha ha ha..."

Cuối cùng, Đường Hữu Bảo tình nguyện đảm nhận việc gϊếŧ lợn.

Động tác nhanh gọn dứt khoát.

Mổ bụng, lấy nội tạng ra.

Đường Hữu Bảo còn đang nghĩ tới việc ném cho Đại Hắc và Tiểu Bạch.

Ai có thể ngờ hai con vật này lại quay đầu bỏ chạy?

"Gâu!"

"Meo~"

Cái quái gì vậy, chúng tôi muốn ăn thịt ngon lúc trước.

"Ồ, hai đứa bây thật khôn, sợ tao để bã sao? Quả là xứng đáng để giữ nhà."

Một mèo, một chó ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.

Giang Hải Dương bật cười, hai đứa sành ăn này quá rồi.

Anh trước đó cho ăn thịt động vật từ không gian nên bây giờ không thích ăn thịt thường nữa.

...

Bữa trưa nóng hổi.

“Hải Dương, đến uống với tôi một ly đi, cậu lên thành phố đã mấy năm không gặp..."

Dương Vĩnh Sơn nói xong định rót rượu vào bát của anh.

Sở Noãn vừa nghe đến chữ “rượu” liền ngừng ăn, để đũa xuống.

"Không, em không uống, các anh uống đi..."

Đường Vĩnh Sơn nói đùa: “Tưởng anh không biết sao, cậu sao có thể không uống rượu? Đây là đang sợ vợ rầy.”

"Anh cứ nói đùa, em thật sự không uống rượu, em bỏ rượu rồi."

Giang Hải Dương vừa cười vừa nói, nhưng vẫn rất quyết tâm.

"Nào, nào, không uống rượu thì thôi, cùng ăn đi để nguội mất ngon."

Anh cả Đường Phúc Sơn lên tiếng giúp đỡ, nói qua chuyện khác.

"Kỹ năng nấu nướng của Hải Dương thực sự giỏi như đầu bếp ấy."

"Đúng vậy, em lần đầu ăn được món ngon như vậy."

Đường Tiểu Cường không ngừng cúi đầu xới cơm, vừa nghe có người nói thịt ngon.

Chưa kịp nuốt thức ăn vào miệng, cậu nhóc đã nói vào, khen người anh hùng vĩ đại trong lòng cậu.

“Thịt quá ngon, ngon hơn gấp trăm lần mẹ và thím nấu."

“Ha ha ha…”

"Ăn đi, nếu ngon thì cháu có thể ăn thêm, trong bếp còn rất nhiều."

Khi vào bếp, Giang Hải Dương đã lén lấy thịt lợn trong không gian ra.

Thịt trên bàn ăn của bọn họ vốn đã không phải là thịt lợn rừng khi nãy.

Sau khi Sở Noãn nghe được Giang Hải Dương từ chối và quyết tâm không uống rượu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Khóe miệng hơi nhếch lên, cô gắp một miếng thịt lặng lẽ bỏ vào bát của chồng.

Sau đó, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đút cho con gái nhỏ.

Giang Hải Dương chú ý tới động tác của Sở Noãn, nhìn nụ cười trên mặt cô.

Tim anh như được rót mật.

Thật ngọt~

Trong sân, hai bóng một đen một trắng cũng đang ăn uống ngon lành.

"Gâu gâu!"

Đây mới là cái được gọi là đồ ăn.

Mắt nhìn bọn tôi tinh lắm, đừng cố đánh lừa.

...

Một bữa cơm ăn hơn một giờ.

Sau khi nhà họ Đường rời đi, Sở Noãn mang con gái đi vào buồng trong.

Dỗ con ngủ xong, cô bước ra giúp Giang Hải Dương cùng nhau dọn dẹp.

Giang Hải Dương nắm lấy bàn tay nhỏ của vợ.

"Noãn Noãn, còn lại để anh, em vào nghỉ ngơi đi."

Sở Noãn rút tay lại.

Nghĩ đến trên bàn cơm bọn họ nhấc tới cuộc giải cứu nguy hiểm với con lợn rừng.

Cô lại cảm thấy có chút tức giận.

"Anh về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu như anh... Em cùng Tiểu Quỳ biết phải làm sao..."

Giang Hải Dương biết vợ là đang lo lắng cho mình.

Anh vội vàng ôm cô vào lòng.

"Sẽ không, sẽ không, đời anh sẽ không rời xa hai mẹ con..."

Sở Noãn lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu.

"Trong nhà giữ con lợn rừng to như vậy cũng ăn không hết, anh định xử lý như thế nào? Bằng không cầm lên thị trấn đổi ít tiền?"

Giang Hải Dương vẻ mặt nghiêm túc, nói ra tính toán của mình.

“Chiều nay anh định nấu một ít, ngày mai sẽ đem lên cổng nhà máy ở thị trấn bán cơm hộp.”

“Bán cơm hộp?!!”