Chương 20: Không Phải Đàn Ông

Trong phòng u ám.

Vương Tinh Thần đưa lưng về phía anh, ngồi bên cạnh một cái bàn.

Trên bàn bày ra mấy bình rượu.

Không gian chật hẹp tràn ngập mùi rượu khó ngửi.

Kinh nghiệm hai năm làm ma men, Giang Hải Dương cảm giác mùi này có chút không thích hợp.

Anh bước nhanh về phía trước, cầm một cái trong đó mở ra.

"Rượu thuốc?"

Vương Tinh Thần nghe tiếng nói, mơ màng quay đầu lại.

"Đúng vậy, rượu thuốc, tơ hồng, rượu gạo bạch đàn, rượu tam quân tử, roi rắn, roi hổ..."

Vương Tinh Thần mặt đỏ bừng, miệng đếm, ngón tay lần từng bình một.

Sau khi giới thiệu xong, anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Hải Dương rồi ngốc nghếch cười.

"Anh có muốn một ít không? Tôi đổ đầy cho anh."

Nói xong, không chờ Giang Hải Dương đáp lại.

Anh ta cúi xuống lấy ra một chiếc bát, muốn rót rượu.

! ! ? ?

"Đừng, anh không cần, không cần đâu. Cậu rốt cuộc là đang bị cái gì?"

Nhìn qua anh ta không giống như người say bình thường.

Rượu này trông cứ thấy kỳ lạ.

Vương Tinh Thần dừng lại tay rót rượu, giơ cao cái bình.

Dứt khoát uống một hơi cạn sạch.

"Đúng vậy, anh không cần..."

"Ha ha... Trên đời này có mấy người đàn ông như tôi chứ? Không, tôi thậm chí còn không phải đàn ông."

Giang Hải Dương sửng sốt.

Trong ấn tượng của anh, Vương Tinh Thần là một người trung thực.

Không chỉ hoạt bát, mà còn rất nhiều năng lượng.

Gặp phải chuyện gì đều tươi cười, đâu phải là người như thế này.

Anh ngay trước mặt của anh ta ngồi xuống.

"Tinh Thần, nếu có chuyện gì thì cứ nói với anh, đừng giữ trong lòng. Cho anh biết, anh sẽ giúp cậu tìm cách."

"Tìm cách, tôi thì còn cách gì nữa..."

Vương Tinh Thần đưa tay vò đầu, bứt tóc mình.

Rồi ngẩng đầu lên lần nữa, với đôi mắt đỏ ngầu.

"Anh ơi, anh và chị dâu làʍ t̠ìиɦ có vui không?"

Ách...

"Vui sao không."

Vương Tinh Thần lại cúi thấp đầu xuống, “Thì ra anh cũng sinh lý tốt…”

Giang Hải Dương cũng hiểu được đại khái.

Vỗ vỗ lưng anh ta, khuyên nhủ.

"Tinh Thần, cô ta đã theo người người đàn ông khác, cứ để cô ta đi, bất quá tìm người khác thôi..."

"Không! Tất cả không hiểu, là tôi, vấn đề là nằm ở tôi!"

Vương Tinh Thần tức giận ném bình rượu và bát trên bàn xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai.

Giang Hải Dương nhìn bộ dạng của anh ta.

Giống như khi mình trước đây, chán nản, trốn tránh hiện thực, không màn tới cảm nhận của người thân.

Hai tay anh níu lại cổ áo anh ta, dứt khoát đem cả người nhấc lên.

"Tinh Thần! Mẹ kiếp, có tâm sự gì thì cứ nói đi!"

"Mày để cha mẹ già, chị gái lo lắng cho mày, suốt ngày bộ dạng này là như thế nào..."

Giang Hải Dương tức giận, nghĩ đến kiếp trước mình cũng là một tên khốn kiếp như vậy.

Anh liền muốn thức tỉnh anh ta.

Thô bạo ném xuống đất.

Đưa tay muốn đấm vào mặt anh ta.

Đúng lúc này.

"Hải Dương, thím đã nấu cháo rồi, cháu ra ăn một chút, Tinh Thần nó..."

Giang Hải Dương liền hướng về phía cửa hô lên.

"Vâng, thím cứ để đó, cháu với Tinh Thần một hồi nữa sẽ ra."

Thím Vương nghe như vậy, trong lòng thoáng vui mừng.

"Được, được rồi, thím với chú bên ngoài chờ hai đứa."

Nghe tiếng bước chân đi xa.

Giang Hải Dương mới quay người, nhìn về phía Vương Tinh Thần nằm dài trên đất.

Bất chợt thấy nước mắt lăn dài trên mặt anh ta.

Anh há hốc, một hồi mới nắm được tình hình.

"Được rồi, ăn cơm trước đi rồi nói sau."

Giang Hải Dương quay người, muốn mở cửa ra ngoài.

"Anh!.."

...

"Ông chủ, sâm tam thất này chỗ ông có thu mua không?"

Giang Hải Dương vừa nói vừa trải bao lớn lên bàn, để lộ sâm tam thất bên trong.

Liền nhìn thấy cặp mắt vui mừng của chủ tiệm, miệng há lớn đến không khép lại được.

"Thu! Tôi mua hết!"

Ông chủ mập mạp không kịp chờ đợi cầm lấy một cái lên tay ước lượng.

"Đây là đào được trong rừng? Cái này thật đúng là hiếm thấy, tối thiểu cũng phải năm sáu năm, cậu cũng thật là có vận khí."

Không đợi Giang Hải Dương mở miệng.

Người đàn ông liền không ngừng nói.

"Cậu đào được ở chỗ nào, còn hay không? Có bao nhiêu đem tới tôi thu hết một thể."

Giang Hải Dương nhìn ông ta như vậy, trong lòng liền có chủ ý.

"Tôi đào từ ngọn núi phía sau, ở đó vẫn còn một ít. Ngày mai tôi sẽ đào hết."

"Được rồi được rồi, tôi sẽ mua hết. Trước mắt tôi cân những cái ở đây trước."

Trong quá trình cân.

Giang Hải Dương nhìn quanh.

Anh nhìn thấy một dãy các loại rượu thuốc khác nhau trên quầy tường.

Có một số loại anh đã thấy trong phòng Vương Tinh Thần sáng nay.

Nghĩ đến anh ta, Giang Hải Dương lại thở dài.

Họ đều là anh em từ nhỏ.

Trước đó anh còn nghĩ đến khuyên nhủ anh ta.

Nhưng trong tình huống này, dù muốn giúp cũng không thể giúp được.

Cảnh tượng buổi sáng ở nhà Vương lại hiện lên trong đầu anh.

"Anh! Em không phải đàn ông."

Vương Tinh Thần gầm lên.

Anh ta ngồi dậy, vùi cả đầu vào chân mình.

“Đồ của em không tốt, Thúy Nhi nói, đi theo em chẳng khác nào làm góa phụ. Em cũng nghĩ nhiều năm như vậy, không thể làm khổ người ta, nên để cô ấy rời đi.”

"Em như vậy nào dám kết hôn cùng với ai, liền nghĩ tương lai mang theo Khải Khải hai cha con sống hết đời, ai ngờ..."

"Khải Khải, nó không phải con của em... Thúy Nhi nói, em không có khả năng của một người đàn ông, con cái ở đâu ra."

"Anh, anh trở về thật tốt, chuyện này em cũng chỉ có thể nói với anh, cha mẹ em bọn họ, em có lỗi với bọn họ..."

Giang Hải Dương cũng phát sầu.

Haiz...

"Cậu kia, như thế nào? Muốn uống rượu thuốc sao?"

Ông chủ bắt gặp Giang Hải Dương nhìn những bình rượu thuốc sau quầy đến thất thần.

Cho là anh khó trả lời, lập tức nói giúp.

"Cậu không phải ngại, đừng tưởng rằng đây chỉ dùng cho đàn ông có tuổi. Thời nay có rất nhiều người trẻ tuổi như cậu bề ngoài trông rất mạnh mẽ, nhưng, ha ha..."

Người đàn ông làm bộ mặt "Tôi hiểu hết rồi, không cần giải thích đâu" nhìn anh.

Giang Hải Dương cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị xúc phạm.

Mặt lạnh xuống, trầm giọng lên tiếng.

"Ông dự định thu mua như thế nào?"

Ông ta thấy sắc mặt anh biến đổi, cũng không giám nhiều lời, nghiêm túc trở lại.

"Anh bạn trẻ, tổng cộng của cậu là 6 cân, giá thị trường khoảng 100 ngàn. Nhắm trừng 6 năm tuổi, kích thước lớn. Tôi cho cậu thêm một ít, tổng giá là 650 ngàn."

Giang Hải Dương đưa ra ước tính sơ bộ.

Trông không mấy đàng hoàng, nhưng giá cả ông ta đưa ra rất hợp lý.

"Chốt!"

"Được, tốt lắm, tiền của cậu đây."

Giang Hải Dương thuận tiện chỗ ông ta mua thêm thuốc dưỡng thai cho vợ.

Trước khi đi.

"À, tôi tên Kim Lai Phúc, là chủ tiệm thuốc này. Tôi thấy sâm sau núi chỗ cậu sinh trưởng rất tốt, cậu xem nếu có dược liệu nào khác, thì cứ đem đến chỗ tôi."

Giang Hải Dương dừng lại bước chân.

"Chỗ ông, có bán hạt giống dược liệu không?"