Chương 32: Mua Bò Sữa, Cho Vợ Và Con Gái Có Sữa Uống

Hôm nay Giang Hải Dương quả thật kiếm được số tiền không nhỏ.

Một triệu mấy, gần bằng tiền lương của người khác đi làm trong một tháng.

Anh đẩy xe, đi hướng về nhà.

Tới một đoạn, Giang Hải Dương bất chợt nhìn thấy ven đường có vài con bò sữa đang đứng.

Đây quả thật là tới đúng lúc.

Anh vốn còn đang nghĩ muốn mua một con bò sữa đem về nuôi trong nhà.

Giang Hải Dương bước nhanh về phía trước.

“Chú, chú có định bán bò không?”

Người đàn ông giơ điếu thuốc lên, phun ra một vòng khói trước mặt của anh.

Giọng điệu lạnh lùng.

"Một con một triệu."

Giang Hải Dương kinh ngạc, đắt như vậy?

Tiền trong túi phải hao hụt đến hơn một nửa.

Anh hướng về phía người đàn ông, thương lượng.

"Chú có thể bớt một chút không? Thôn cháu ở quá xa, sữa bò đưa không tới, cháu mua con bò này về mục đích là để lấy sữa."

Ông ta nghe xong, buông xuống điếu thuốc lá.

Chính mình đi nhiều nơi như vậy, cuối cùng cũng gặp đúng người.

"Cho vợ uống sao?"

Giang Hải Dương gãi gãi chóp mũi, vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy, cháu mua về vắt sữa để cho vợ cùng con gái mỗi ngày có uống, thứ này đối thân thể rất tốt."

Người đàn ông gật gật đầu.

Tiểu tử này tốt, bây giờ người thương vợ con giống như vậy không nhiều.

Chịu chi số tiền lớn, chỉ vì mỗi ngày cho vợ với con có sữa tươi để uống.

Không tệ!

"Tôi nói lời cuối, năm trăm cậu có thể trực tiếp dắt đi."

Cùng dự toán trong lòng không sai biệt lắm, Giang Hải Dương cũng không kì kèo thêm.

Trực tiếp từ trong túi móc tiền ra.

Người đàn ông liếʍ nước miếng, đếm lại mấy tờ tiền.

"Cậu tự lựa đi, số tuổi mỗi con đều bằng nhau."

Giang Hải Dương nhìn một chút, chọn một con trông có vẻ khỏe nhất.

Ông ta đưa dây thừng cho anh, "Cậu trực tiếp nắm cái mũi của nó, nó sẽ ngoan ngoãn đi theo."

"Được."

Giang Hải Dương đem dây thừng níu ở trên cánh tay, liền như vậy đẩy xe, nắm đầu bò sữa đằng sau trở về thôn.

"Hải Dương, đây là mua nguyên con bò sữa a, khá lắm, chắc tốn không ít tiền."

"Cậu mua bò sữa làm gì vậy?"

Trên đường về mấy thanh niên thấy như vậy đều nhao nhao mở miệng hỏi.

Giang Hải Dương cũng không ngại phiền phức, theo từng câu từng câu giải thích.

"Mấy trăm ngàn, mua cho vợ với con gái mỗi ngày có sữa bò tươi để uống."

"Ồ, yêu vợ con như vậy, nhiều tiền thế mà cũng chịu chi."

"Đúng vậy, vợ cậu cưới được cậu thật đúng là có phúc."

...

Nói lời cáo biệt với một số người gặp trên đường.

Mắt thấy gần như đã đến ngưỡng cửa nhà mình.

Giang Hải Dương trong lòng kích động hưng phấn.

Cửa vừa mở, anh còn chưa bước vào liền lớn giọng kêu lên.

"Vợ, mau đến xem anh mang thứ tốt gì về cho em..."

Đại Hắc cùng Tiểu Bạch vừa nghe ngoài cửa có tiếng động liền chạy ra.

Vây quanh sau lưng Giang Hải Dương.

Con bò sữa cũng rất hiền lành, không nhúc nhích, mũi thở ra vài hơi.

"Gâu Gâu!"

Con vật này thật lớn, chủ nhân như thế nào lại đem vào cửa.

Trước đó có mấy con gà, vịt, ngỗng.

Mỗi ngày kêu um xùm, đã thấy khó chịu lắm rồi.

Mặc kệ vậy, dù sao chó đen mình vẫn là đứa đứng đầu trong nhà của chủ nhân.

Phải biết nhẫn nhịn thôi, lão đại mà.

Sở Noãn nắm tay Tiểu Quỳ đi ra, bên cạnh thế mà có thêm một người phụ nữ trẻ tuổi.

Đây là?

"Anh Hải Dương."

"Lan Hoa?"

...

Nửa giờ trước.

Lưu Lan Hoa, cũng chính là con gái út của bà Phúc.

Thấy mẹ muốn đem bát tới nhà Giang Hải Dương để trả, liền đoạt lấy để chính mình đi.

Lưu Lan Hoa cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc có tâm tư gì.

Dù nghe mẹ dè bỉu nói anh lớn lên yếu đuối, ra đời sống không nổi.

Bây giờ phải về quê bán hàng rong.

Nhưng trong lòng cô ta, Giang Hải Dương vẫn là chàng trai ưu tú nhất.

Trong thâm tâm cô ta cũng biết anh đã có vợ và con gái.

Cô ta đã hoàn toàn không còn hy vọng.

Nhưng qua nhiều năm, có thể đã trở thành chấp niệm.

Cô ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mà người đàn ông mình yêu thầm lựa chọn sẽ trông như thế nào.

Đến nhà.

Lưu Lan Hoa đứng ở cửa, do dự một hồi lâu.

Cuối cùng lấy hết cam đảm, gõ cửa.

Lần đầu tiên nhìn thấy Sở Noãn.

Cô ta đột nhiên thở ra một hơi, chấp niệm trong lòng dường như đều tan biến.

Cô ta nở nụ cười, đối mặt với người phụ nữ mà anh yêu nhất và con gái của họ.

"Xin chào chị dâu, em là Lưu Lan Hoa."

...

"Hải Dương, anh về rồi, cái kia, em tới trả bát."

"Em về trước đây, trong nhà còn có việc, chị dâu, Tiểu Quỳ, hẹn gặp lại."

Lưu Lan Hoa cùng bọn họ lên tiếng chào hỏi liền chuẩn bị về nhà.

"Lan Hoa, lần sau cứ tới chơi."

"Vâng, nhất định, lần sau em sẽ mang đồ ăn ngon đến cho Tiểu Quỳ."

Đối ăn là thứ cực kì mẫn cảm với Tiểu Quỳ, cô bé vừa nghe xong, hai mắt liền tỏa sáng.

"Dạ!"

Sở Noãn kéo bàn tay nhỏ của cô bé, "Con cùng dì nói tạm biệt nào."

"Bai bai~ "

Lưu Lan Hoa cười phất phất tay, liền xoay người rời đi.

Biết dụng ý trước đó của cô ta, Giang Hải Dương cũng không thèm để ý.

Ôm con gái với vợ, hứng thú bừng bừng nói.

"Vợ, nhìn xem anh mua cái gì về. Bảo bối, bò sữa nè!"

Sở Noãn vừa mới rồi đã muốn hỏi, nhưng có người ngoài nên không tiện.

"Anh mua bò sữa về làm gì? Cũng không có chỗ nuôi, xài tiền bậy bạ."

Giang Hải Dương không vui.

"Làm sao lại xài tiền bậy bạ? Có bò sữa tốt biết bao, nuôi như vậy, mỗi buổi sáng em với Tiểu Quỳ đều có sữa tươi để uống."

"Bọn em có thể uống bao nhiêu, đây cũng quá lãng phí. Không bằng mua chút sữa bột, em.."

Lời còn chưa dứt, Giang Hải Dương vươn một ngón tay đặt lên bờ môi cô.

"Cho em cùng Tiểu Quỳ sao có thể nói là lãng phí. Nếu uống không hết em có thể như các quý cô thời xưa, dùng sữa bò rửa mặt, ngâm tắm..."

Anh nghĩ đến cảnh cô vợ của mình đang tắm trong sữa.

Da thịt càng thêm phấn nộn bóng loáng, trên người tỏa ra cỗ mùi sữa thơm.

Nụ cười dần trở nên biếи ŧɦái.

Chính mình cũng hưởng được phúc lợi, làm sao lại là lãng phí.

Đó là một mũi tên trúng hai đích, rất thiết thực!

Càng nghĩ càng thấy mình quá thông minh.

Ha ha ha...

Sở Noãn nhìn chồng mình trước mặt, không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì.

Dù sao dựa vào suy đoán, tám chín phần là chuyện không đứng đắn.

Giang Hải Dương nhìn bộ dạng nheo mắt của vợ, dáng vẻ khó chịu đã vơi đi phần nào.

Anh lập tức lay lay con gái trong tay.

"Tiểu Quỳ sau này mỗi ngày cha đều vắt sữa bò cho con uống, có được không?"

"Dạ!"

Tiểu Quỳ nháy mắt một cái nói, không biết có hiểu hay không.

Dù sao mặc kệ cha nói gì.

Chỉ cần có thể cho vào bụng!

Đều là một chữ "tuyệt".

Sở Noãn vẻ mặt bất lực.

"Thật sự không còn cách nào với hai cha con anh."

"Ha ha ha ha..."

Tiếng trò chuyện ấm áp của gia đình ba người phía sau vang lên bên tai.

Lưu Lan Hoa thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười sải bước đi về phía trước.