Chương 39: Trước Đồ Ăn Ngon Không Còn Cha Con

Ông Lý cùng nhóm bạn già trước khi bước vào sân đã ngửi thấy mùi thịt bay tới.

Lúc đó bọn họ còn đang bàn tán xem đồ ăn của nhà ai nấu mà thơm thế.

Kết quả đến gần, mở cửa ra.

"Lão Lý, đây là từ bếp nhà ông nha."

"Thơm như vậy, xem ra hôm nay chúng ta có có lộc ăn rồi."

Ông Lý được các bạn già khen ngợi đến đắc ý.

"Ừ, thằng con trai út của tôi có một người bạn nấu ăn rất ngon. Nay mừng thọ tôi, nên mời người tới nhà nấu một bữa."

"Con trai ông đúng thật là có lòng."

"Đúng vậy, tôi cũng nói với thằng con trai làm tiệc mừng thọ, nó cứ như vậy làm ở nhà hàng. Vừa đắt, lại còn vừa ít vừa khó ăn, không thể nào ngon bằng đồ ở nhà nấu.”

Ông Lý tươi cười hớn hở.

Nghe mấy người bạn già quở trách con trai của bọn họ.

Chị dâu cả nhà họ Lý lúc này nghe thấy.

Trong lòng khó chịu không nhưng thể phát tác.

Một bên bày biện bát đũa, trong miệng còn nhỏ giọng lải nhải.

"Ở nhà nấu làm như không tốn tiền sao? Mỗi ngày ăn ở nhà cũng phải thấy ngán chứ."

"Tiêu tiền để làm trong nhà hàng cũng là một loại hiếu thảo, thật là, biến người tốt như mình thành người không hiểu chuyện gì."

Càng nghĩ càng giận, cô ta quăng chiếc giẻ lau lên bàn.

“Tôi trái lại muốn coi đồ ăn ngon đến mức nào, mà mấy người cứ khen lấy khen để.”

Thời gian trôi qua, người cũng dần dần đến đông đủ.

Trước sân bày hai cái bàn lớn, mỗi bàn có khoảng mười người.

Ông Lý cùng những người bạn già và hai người con trai trong nhà ngồi một bàn.

Phụ nữ và trẻ em ngồi một bàn.

Bàn này có hai mẹ con do dì dẫn đến, cũng chính là đối tượng muốn giới thiệu cho Lý Quân.

Lý Quân trước đó không xem mắt, là muốn tạo dựng sự nghiệp trước.

Nhưng một năm nay đi làm, bên trong xưởng thép cũng đều là những thanh niên chạc tuổi.

Nói tới nói lui, miệng đầy chuyện nam nữ ân ái, không chút nào kiêng kỵ.

Anh ta lại còn trẻ, liền nóng trong mình.

Hôm nay là lần đầu tiên Lý Quân nhìn thấy cô gái này.

Anh ta đưa mắt nhìn một cái liền động tâm.

Phong thái hòa nhã, không giống kiểu phụ nữ không có chủ kiến.

Là người trong thôn, nghe nói là giáo viên tiểu học.

Lý Quân không có cái nhìn khác nhau giữa người trong thành phố hay ở nông thôn.

Nhưng con gái nông thôn vẫn tốt hơn.

Chất phác, tâm tính thiện lương lại không thích so đo.

Ánh mắt lại vụиɠ ŧяộʍ hướng về phía cô gái kia.

Không biết bên kia đang nói cái gì, đột nhiên cười lớn.

Cô gái kia mặt cũng đỏ bừng.

Bên bàn phụ nữ.

Là chị em với Lý Quân, chị hai liền mỉm cười lên tiếng.

"Em gái, em tên Lan Hoa a, dáng dấp thật đẹp. Nghe nói em làm giáo viên tiểu học? Công việc này rất tốt, giáo dục cho mầm non của tổ quốc."

Bà Lưu nghe con gái được khen, trên mặt liền cười đến nở hoa.

"Thím thấy Lý Quân nhà con mới thật là tài giỏi, tuổi còn trẻ đã làm tổ trưởng rồi."

Ban đầu bà Lưu còn lo lắng Lưu Lan Hoa sẽ không chịu đi xem mắt.

Ai ngờ ngày đó đi nhà Giang Hải Dương trả bát, đột nhiên trở về cứ như được giác ngộ.

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà Lưu nhanh chóng đáp ứng đến bữa tiệc này.

Mặc dù lần đầu gặp mặt nhà gái lại đến nhà trai thì không được thích hợp cho lắm.

Bất quá là nhà họ Lý, bà Lưu liền đồng ý.

Là người thị trấn, giữ chức tổ trưởng nhà máy thép.

Con trai út trong nhà, gia đình lại khá giả.

Chỉ mới 25 tuổi, tương lai sau này lại càng sáng lạng đi?

Bà Lưu biết con gái nhà mình phải nắm bắt thời cơ này.

Hai bên đều xem trọng nhau, người dì của Lý Quân nhìn là biết đợt may mối này của mình sẽ thành công mỹ mãn.

Hiện tại còn phát hiện cháu trai Lý Quân ánh mắt đang chăm chú mà nhìn cô gái bên này.

Thấy như vậy, người dì liền quay đầu lại.

"Lý Quân, cháu ngồi bên đó mà ánh mắt lại cứ nhìn qua đây là như thế nào? Dì tính giúp cháu, đồ ăn còn chưa lên, nhanh nhanh qua đây bắt chuyện người ta..."

"Cứ nhìn nhìn ngó ngó, thì làm sao rước được nàng về dinh đây."

"Ha ha ha..."

Một trận trêu ghẹo, Lưu Lan Hoa xấu hổ đến cả mặt muốn vùi xuống bàn.

Ngay cả Lý Quân cũng bị nói đến hai tai đều hồng.

"Đồ ăn đã xong, lên món lên món..."

Phòng bếp truyền ra một tràng tiếng kêu.

Vừa đúng lúc, Lý Quân lập tức chạy vào bếp bưng đồ ăn lên.

Chị hai và chị dâu cả nhà họ Lý cũng đứng dậy.

Mọi người nghe đồ ăn đã nấu xong, liền yên lặng chờ đợi.

Mặc dù ngồi không bao lâu.

Nhưng mùi thơm tỏa ra từ nhà bếp đã khơi dậy sự thèm ăn của bọn họ.

Mọi người liều mạng nuốt nước miếng để làm dịu cơn đói.

Nếu không phải sợ mất mặt, đã sớm đi vào bếp thúc giục rồi.

Bà Lưu cùng Lưu Lan Hoa nhìn nhau, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.

Bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, yên lặng chờ mang thức ăn lên.

Lý Quân rối rít chạy vào bếp.

Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, mắt liền sáng lên.

"Hải Dương, cậu không đi làm đầu bếp quả thật đáng tiếc, tài nấu nướng quá siêu..."

Giang Hải Dương khuấy cái nồi, tay kia cầm khăn lau mồ hôi trên trán.

“Còn cái này nữa là xong, cậu mau bưng vài món ra trước đi, đừng để người ta đợi.”

"Ồ, được rồi, Hải Dương, nấu xong thì ra ăn luôn đi. Tôi có chừa chỗ cho cậu đó."

Vừa nói, anh ta vừa bắt đầu bưng đồ ăn ra bên ngoài.

Cùng với chị dâu và chị hai, họ phải quay đi quay lại hai ba lần mới lấy hết đồ ăn trên bàn.

Đợi tất cả ngồi đủ.

Mọi người hướng ông Lưu nâng ly chúc mừng.

"Đừng khách khí, ăn uống thoải mái, ngày hôm nay ăn no sạch bàn mới được về."

Nghe ông Lưu nói lời này, đám người cũng không còn dè dặt nữa.

Vừa cầm đũa, tất cả đều hướng đến chiếc đĩa trước mắt.

Và sau đó.

Không còn chút âm thanh nói chuyện nào.

Trên bàn rượu của mấy người đàn ông cũng không được rót thêm rượu vào ly.

Muốn hỏi vì cái gì?

Đương nhiên là cướp đồ ăn a!

Đã qua cái thời đói khổ từ lâu, hiện tại lại cứ như quay lại khi đó.

Tất cả đều im lặng không nói, cố gắng giành lấy miếng ăn của mình.

Đột nhiên bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ.

"Thằng cả, miếng thịt này ta rõ ràng nhìn trúng trước, hôm nay là mừng thọ ta, con thế mà giành cho được?"

"Cha, người đã lớn tuổi. Ăn nhiều thịt không tốt, con đây là muốn tốt cho người thôi."

Nếu như anh cả nhà họ Lý không phải một ngụm đem miếng thịt nhét hết vào trong miệng.

Lời nói này còn có thể đáng tin cậy hơn.

Sau khi nuốt miếng thịt vào bụng, vẻ mặt hài lòng khiến ông Lưu nhức mắt.

"Rõ ràng mày là muốn giành ăn."

Đợi đến khi ông Lưu thở phì phò quay đầu lại, liền phát hiện ngay lúc mình giáo huấn con trai cả.

Đồ ăn trên bàn đã bị đám người chia ra đến không còn một mảnh.

Lập tức bộc phát, "Các người là kẻ cướp!"

Đám người phản ứng lại.

Không có cách nào, chỉ trách đồ ăn quá ngon a.

Bên bàn kia.

So với sự lỗ mãng của đám đàn ông, nhóm người phụ nữ ở đây ăn tương đối nhã nhặn.

Bất quá tốc độ động đũa cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Ngay cả chị dâu cả cũng không nói nên lời, mặt bị vả cũng thật nhanh, cắm đầu cắm cổ ăn.

Lý Quân thấy đồ ăn trên bàn được tiêu diệt nhanh như vậy, có chút khó xử.

"Hải Dương còn nấu món cuối cùng chưa đem lên, bây giờ..."

"Hải Dương?"

Bà Lưu vừa nghe thấy cái tên này liền kêu lên.

Lưu Lan Hoa cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quân.

"A? Hai ngươi đây là..."

Lúc này.

Giang Hải Dương để thịt viên vào món canh cuối cùng rồi từ trong bếp bưng ra.

"Món cuối cùng tới đây, mời mọi người."

"Giang Hải Dương?"