Chương 47: Người Em Rể Lắm Chuyện

Sở Ngạo Thiên không thể tin được, anh Trịnh, người mà cậu cho là hiền lành và lễ độ lại có thể là người như vậy.

Nhưng chị trông không có vẻ như đang nói dối.

Sở Ngạo Thiên đi đến bên cạnh Trịnh Tiêu Chính.

"Anh..."

Trịnh Tiêu Chính biết mình không còn đường lui.

Không được sợ hãi.

Mình còn nắm chắc điểm yếu của bọn chúng.

"Này nhóc, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi."

"Tôi làm việc này là vì lợi ích của nhà cậu, cậu không phải muốn đem chị gái cậu trở về sao? Hiện tại trong bụng cô ta có một đứa con hoang, thuyết phục người quay về lại càng khó khăn hơn, bằng không tàn nhẫn một lần…”

"Mày! Thằng khốn!"

Trịnh Tiêu Chính chống khuỷu tay xuống đất, ngửa mặt lên.

"Tôi cảnh cáo các người, bây giờ mau đưa tôi đến bệnh viện, hầu hạ thỏa đáng. Nếu không, tôi sẽ lập tức báo cáo việc các người vi phạm chính sách."

Sở Ngạo Thiên nghẹn đến mặt đỏ bừng.

Trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu.

Bản thân thế mà mang theo con sói này đến tìm chị gái mình, thật đúng là ngu ngốc.

Không được!

Cha mình rất tin tưởng hắn.

Tên cặn bã này, nhất định trở về sẽ nói lại với cha...

Giang Hải Dương tức giận đến cực điểm.

Anh bước tới, một tay nâng hắn lên.

Trịnh Tiêu Chính nhìn Giang Hải Dương như một tên đồ tể với đôi mắt đυ.c ngầu.

Đột nhiên có một tia hoảng sợ.

"Mày muốn làm gì! Tao nói cho mày biết, gϊếŧ người là phạm pháp..."

Giang Hải Dương cười lạnh.

"Cho mày lên đường."

"Mày!"

"Gâu Gâu!"

Chủ nhân phải xử lý tên khốn này!

Hắn vừa rồi còn đá tôi mấy cái!

Giang Hải Dương đưa chân chạm nhẹ vào đầu Đại Hắc.

“Bữa ăn tối nay hai đứa sẽ được thưởng thêm.”

Nói xong, anh kéo Trịnh Tiêu Chính trên tay như kéo lợn mà bước ra khỏi cửa.

"Ngạo Thiên, đi nhìn xem, đừng để anh rể em làm càn."

Sở Noãn lo lắng muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên bắp chân cô chuột rút mạnh.

Cơn đau khiến mồ hôi lạnh toát ra cả trán.

"Chị, chị không sao chứ? Sắc mặt chị sao lại tái nhợt như vậy."

"Chị không sao, chỉ là chân bị là chuột rút thôi. Em mau đuổi theo, nhanh!"

Sở Ngạo Thiên đỡ cô ngồi lên ghế, liền lao ra ngoài.

"Mẹ, đau đau, hô hô..."

Nhìn thấy mẹ đau đớn mà xoa bắp chân, vành mắt Tiểu Quỳ liền đỏ lên.

Cô bé lập tức ân cần quỳ xuống, nắm chặt nắm tay nhỏ vỗ nhẹ vào bắp chân cô.

"Con gái ngoan của mẹ..."

...

"Thằng nhà quê, mày định đem tao đi đâu?"

Trịnh Tiêu Chính hiện cảm thấy toàn thân đau nhức khủng khϊếp, đặc biệt là ở mặt và đùi.

Vết thương do Đại Hắc cắn chảy đầy máu, kéo lê trên mặt đất.

Giang Hải Dương bước về phía trước mà không nói một lời.

"Này, Giang Hải Dương! Anh đưa anh ta đi đâu vậy!"

Sở Ngạo Thiên nhanh chóng đuổi kịp anh.

"Sở Ngạo Thiên, mau bảo tên này thả tao ra, đưa tao đi bệnh viện! Nếu chân tao mà phế, tao cho bọn bây đẹp mặt."

Sở Ngạo Thiên vốn nghĩ đến đem tên này ném ra ngoài đường là xong.

Nhưng hiện tại hắn lại dám uy hϊếp mình.

Liếc nhìn Trịnh Tiêu Chính như vũng bùn trên mặt đất.

Sau đó giả vờ như không nhìn thấy.

“Chỉ cần đừng gϊếŧ người là được.”

"Này! Sở Ngạo Thiên, mày nói vậy là có ý gì? Mày có tin tao đem chuyện chị mày mang thai nói ra không?"

Sở Ngạo Thiên xiết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên.

Nhấc chân lên và dẫm ngay vết thương trên đùi hắn, còn có ý ghì chặt đế giày.

"A! ui! a!"

Trịnh Tiêu Chính gầm lên đau đớn, cảm giác như cả chân sắp hỏng tới nơi, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

Đến nơi, Giang Hải Dương dừng bước.

"Giang Hải Dương, mày đưa tao tới đây làm gì?"

Sở Ngạo Thiên nhìn chuồng lợn bẩn thỉu hôi hám, chán ghét đưa tay che mũi.

Giang Hải Dương không trả lời.

Anh kéo hắn trực tiếp đến phía sau chuồng lợn.

Phân từ các chuồng lợn được dọn dẹp hàng ngày được chất thành đống ở đây, thường được người dân trong làng dùng làm phân bón.

Giang Hải Dương trực tiếp ném người vào trong.

"Phân lợn là thứ rất tốt, tao hôm nay dùng nó để chiêu đãi mày."

Trịnh Tiêu Chính sắp phát điên, mùi phân lợn khiến hắn như muốn ngất đi.

Loay hoay bò ra khỏi đống phân lợn.

Giang Hải Dương đạp hắn một cái, lại đẩy trở về.

Quay tới quay lui như thế mấy lần.

Sắc mặt Trịnh Tiêu Chính đã tái nhợt như quỷ.

Sở Ngạo Thiên nhìn thấy mới coi như hả giận.

Đột nhiên, Trịnh Tiêu Chính nghiêng đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

Giang Hải Dương liếc nhìn một cái, xoay người không chút chần chừ.

Sở Ngạo Thiên sửng sốt.

"Uy, Giang Hải Dương, anh cứ như vậy nhét hắn vào trong này? Lỡ hắn chết thì phải làm sao."

Giang Hải Dương không để ý cậu ta, tiếp tục bước về phía trước.

Sở Ngạo Thiên đuổi theo, ngăn ở trước mặt anh.

"Tôi nói anh không nghe thấy hả!"

Giang Hải Dương bực tức nhìn cậu ta.

Nếu không phải cậu ta là một kẻ ngốc không biết tốt xấu, mang thứ rác rưởi này tới.

Vợ và con gái yêu quý của anh đã không phải gặp phải cảnh kinh hãi.

"Không biết phép tắc sao? Tôi là chồng của chị cậu."

Sở Ngạo Thiên nhướng mày nhìn Giang Hải Dương.

“Ồ, anh không xứng.”

Giang Hải Dương đi vòng qua, không muốn nói chuyện với tiểu tử này.

“Nếu không đem Trịnh Tiêu Chính ra ngoài, lỡ như hắn tống tiền chúng ta thì sao…”

Giang Hải Dương thực sự không chịu nổi sự ồn ào của cậu ta.

"Giỏi thì tự mình kéo hắn đi."

Sở Ngạo Thiên nghĩ tới phân lợn hôi hám, liền từ chối mà không hề suy nghĩ.

"Yên tâm, hắn sẽ không chết đâu. Khoảng mười phút nữa người dọn phân sẽ đến."

Sở Ngạo Thiên nghe xong, nhếch miệng.

“Bản thân anh cũng sợ thối, muốn người khác ra tay giải quyết giúp anh thôi.“

Giang Hải Dương dừng lại.

"Khi nào cậu về thành phố?"

"Quản tôi lúc nào trở về làm gì, tôi tới tìm chị tôi, liên quan gì đến anh?"

Giang Hải Dương liếc cậu ta.

"Rất phiền tôi."

Nói xong anh liền vội vã chạy về nhà.

Sở Ngạo Thiên nghe xong liền tức giận.

"Ê, Giang Hải Dương, anh nói vậy là ý gì? Tôi phiền anh cái gì hả? Nói rõ ràng cho tôi."

"Ồn quá!"