Chương 70: Những Vị Khách Đầu Tiên

Chờ Giang Hải Dương cầm giỏ thịt tới trước quán.

Các cửa hàng xung quanh đã mở cửa buôn bán từ lâu.

Anh bình tĩnh mở cửa rồi mang thịt vào bếp.

Trong quá trình cải tạo nhà.

Giang Hải Dương không yêu cầu xây tách riêng nhà bếp.

Mà làm thiết kế mở.

Chỗ ngồi của khách có một bức tường cao bằng nửa người.

Trên đó gắn một cái cửa sổ nhỏ.

Chỉ cần Giang Hải Dương không đóng cửa sổ.

Khách sẽ được nhìn thấy rõ khung cảnh bên trong.

Các nguyên liệu đều đã sẵn sàng.

Giang Hải Dương lấy tấm bảng đen lớn trước đó ra.

Một hàng từ được thêm vào ở trên.

Món ăn hôm nay: thịt lợn nấu hai lần.

Sau đó anh để tấm biển ở lối vào cửa hàng, rồi lại lần nữa trở vào, bắt tay vào nấu đồ ăn.

Những người hiếu kỳ hôm qua đi tới.

Muốn nhìn một chút xem cửa hàng mới tên "Quán ăn Giang Sở" này bán cái gì.

"Ôi là, một phần thịt mười mấy ngàn, còn không có cơm..."

"Hôm nay có bán không? Ý là một ngày chỉ có một món thôi sao?"

"Thanh niên này cũng quá tự tin a, còn báo bán xong liền đóng cửa, tôi thấy là chưa chắc cậu ta bán được hết đâu..."

...

Buôn bán ở đây đã lâu, những người chủ cũng đều quen biết nhau.

Nhìn nội dung trên bảng.

Cả đám đều lắc đầu, bắt đầu thảo luận.

Cuối cùng họ đi đến kết luận.

Quán ăn này sẽ không bán được.

Chuẩn bị nhìn xem quán có thể trụ được bao lâu.

...

Giang Hải Dương cắt thịt xong, đợi nước nóng rồi cho thịt vào nồi.

Hôm nay là ngày bán chính thức.

Anh chọn món thịt cay nấu hai lần này là có dụng ý.

Món này mặc dù không cay đến mức tê tái.

Nhưng!

Rất có mùi!

Bây giờ đã mở quán.

Chẳng những mặt bằng mà mùi vị món ăn cũng phải được chú trọng.

Giang Hải Dương đập dẹp hai trái ớt xanh cùng ít tỏi.

Cho vào nồi.

Mùi thơm từ từ phát ra.

Thịt ba chỉ béo ngậy kết hợp cùng ớt xanh, lại càng tăng thêm sự hấp dẫn.

Giang Hải Dương mở cửa sổ ra.

Hương thơm của thịt theo không khí chậm rãi bay ra bốn phía.

Người đi đường không khỏi dừng bước.

Hít sâu một hơi.

"Thơm quá!"

Cũng đã đến giờ cơm.

Ngửi thấy mùi này khiến đám người chảy nước dãi ròng ròng.

Bụng còn kết hợp kêu lên.

Theo mùi thơm đi đến.

Ngẩng đầu lên nhìn.

"Quán ăn Giang Sở"

Tên quán này cũng thật hay!

Tầm mắt liếc nhìn tấm bảng đen lớn ở cửa.

Nhìn kỹ hơn.

"Cái gì? Một phần thịt giá 15 ngàn, lại không có cơm?"

"Này là bán giá cắt cổ a!"

Vài người bước tới nhìn qua, liền lên tiếng phàn nàn.

Còn một số ít người lại cảm thấy có chút hứng thú.

"Người chủ này coi bộ không thiếu tiền, hay quá là tự tin với tay nghề của mình rồi?"

Mặc dù mùi thơm thu hút làn sóng người này đến người khác.

Nhưng một số lại chọn rời đi khi nhìn thấy tấm bảng trước cửa.

Quán bán bún ở đối diện.

Chủ quán là một người phụ nữ trung niên.

Nhìn đám người bị mùi thơm này dẫn tới sau đó nhìn tấm bảng rồi rời đi, mà không khỏi lắc đầu.

"Đúng là tuổi trẻ hiếu thắng, làm ăn phải làm từng bước một, đằng này mới khai trương đã muốn đuổi khách rồi."

Thấy vẫn chưa có người vào.

Giang Hải Dương cũng không vội, ngồi trong bếp.

Trong đầu nhớ đến vợ cùng cô con gái nhỏ của mình.

"Ông chủ, tôi dẫn khách tới cho cậu này."

Theo tiếng nói.

Trần Chấn cùng một người bạn và hai người đàn ông anh chưa từng gặp qua bước vào.

Trần Chấn biết rõ quy tắc.

Còn tận tình đem theo cơm trắng từ nhà đến.

Khách sáo mời bốn người ngồi vào chỗ.

Giang Hải Dương đi vào bếp, bưng hai đĩa thịt đi ra.

Bốn người đàn ông đều nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, đến mắt cũng không chớp.

Không nhiều lời.

Bốn người lập tức lao vào ăn.

"Cái mùi vị này!"

"Ngon quá đi!"

Hai người đàn ông kia lần đầu được ăn, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.

Đợi bọn họn kịp phản ứng.

Trần Chấn cùng người đàn ông còn lại đã vét hơn phân nửa thịt vào bát của mình.

"Moá! Các người là quỷ chết đói đầu thai a."

Hai người lập tức gia nhập cuộc chiến.

Chờ ăn xong, hai người hung hăng đặt cái bát được liếʍ đến bóng loáng xuống bàn.

"Lão Trần, quán ăn này cậu giới thiệu cho chúng tôi thật sự quá ngon."

"Đúng vậy a, bất quá giá tiền có chút chát. Bốn người ăn đã tốn đến nhiêu đó tiền rồi, tôi còn chưa đủ no đâu."

Trần Chấn nhìn thoáng qua Giang Hải Dương.

Sau đó bắt đầu cười hắc hắc, bộ dạng đầy tinh quái.

"Thịt này không chỉ ăn ngon miệng, mà đợi đến đêm... Các cậu liền hiểu được, tác dụng có thể nói là rất thần kỳ."

Người đàn ông đối diện biết bản tính của Trần Chấn.

Anh ta lúc nào cũng nói quá lên.

Liền lên tiếng.

"Tôi thấy cậu là ăn đến ngốc luôn rồi, cũng chỉ là thịt mà thôi, đêm lại có tác dụng thần kỳ gì?"

"Này, hai người phải tin tôi. Đây không phải món ăn bình thường đâu. Chủ quán có một bí quyết độc nhất vô nhị, có thể tăng cường sức mạnh, súng lên nòng bất khả chiến bại..."

"A ha ha ha, lão Trần, cậu cứ nói mớ."

"Được rồi, lão Trần, cậu tỉnh được rồi..."

...

Nghe cuộc đối thoại của bọn họ.

Nhất là lời hùng biện của Trần Chấn.

Giang Hải Dương cảm thấy với tài năng quảng cáo của anh ta mà làm ở nhà máy quả thật là quá đáng tiếc.

Bốn người chào Giang Hải Dương rồi chuẩn bị ra về.

Trong khi họ đang ăn.

Bên ngoài cũng có rất nhiều người bị mùi thơm này dẫn dụ đến.

Nhưng thấy giá cả, cộng với việc không có cơm thì tất cả đều lắc đầu rời đi.

Bốn người đi ra ngoài, lúc này có một người đàn ông mập mạp dẫn theo một đứa bé trai tiến đến ngăn bọn họ lại.

"Các người mới từ quán cơm nhỏ này đi ra phải không? Đồ ăn ở đây có ngon không?"

Nguyên do là con trai ngửi được mùi thơm liền nằng nặc đòi tới ăn.

Con trai yêu cầu anh ta đương nhiên đáp ứng.

Mười mấy ngàn đối với anh ta không tính là gì, nhưng tiền từ túi anh ta cũng không thể dễ cho.

Thế là liền ngăn bốn người lại, hỏi xem mùi vị thức ăn của quán mới này thế nào.

Trần Chấn bỗng vỗ vai anh ta một cái.

"Tuyệt cà là vời! Người anh em, tôi nói cho anh nghe, thịt này chẳng những ăn ngon, mà còn có thể tăng cường sức khỏe."

Người đàn ông mập mạp nghe xong, trên dưới quan sát Trần Chấn.

Thịt mà nói như thuốc tiên vậy?

Đùa nhau a.

Bất quá trên mặt người đàn ông ngược lại không lộ nửa phần khó chịu nào.

"Ăn ngon là được rồi, mà tiệm này thật không có sẵn cơm sao?"

"Đúng vậy!"

"Rồi rổi, cám ơn mấy cậu."

Người đàn ông nói vài câu với bốn người họ.

Sau đó thấp giọng cùng con trai đang đứng dưới chân của mình nói.

"Nhạc Nhạc, không vội được, chúng ta trước hết phải mua hai phần cơm đem đến."

"Vậy nhanh lên cha, con đói bụng, muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!"

"Được rồi, được rồi..."