Chương 72: Mẹ Vợ Tới Rồi

Giang Dương Dương từ sáng sớm đã chạy ra nhà kính.

Rau trồng trong nhà kính hầu hết đều đã nảy mầm.

Chỉ có mảnh đất mà anh cố tình không phủ đất trong không gian là chưa có mầm non nào mọc ra.

Điều này cũng nằm trong dự đoán của anh.

Giang Hải Dương lấy từ trong không gian ra một miếng thịt gà lớn, cho vào giỏ rồi treo lên đầu xe.

Sau đó chạy xe lên quán.

Thay đổi món ăn trên bảng hôm nay: Gà thìa nước dừa.

Vào bếp.

Anh rửa sạch, chặt thịt gà thành miếng vừa ăn.

Phi tỏi thơm thì cho thịt vào xào.

Khi thịt gà đã săn lại thì cho nước dừa vào rồi nêm nếm.

Cuối cùng cho thêm một ít nước màu rồi nấu đến khi nước sệt lại, thịt cũng đã thấm đều thì tắt bếp.

Dù cách nấu đơn giản.

Nhưng mùi thơm vẫn rất nồng nàn, khiến ai ngửi được cũng phải trộm nuốt nước miếng.

Giang Hải Dương còn chưa bày biện thì đã có người vào cửa.

Anh ngẩng đầu nhìn, là người đàn ông mập mạp đi cùng con trai vào hôm qua.

Người đàn ông vừa vào liền hô lớn với Giang Hải Dương.

"Ông chủ, cho tôi một phần món ăn của hôm nay, với làm thêm một phần nữa để tôi đem về."

Nói xong, người đàn ông lấy hộp cơm đem theo để trên bệ cửa sổ.

"Có ngay." Giang Hải Dương tay chân thoăn thoắt, chồm người nhận lấy hộp cơm kia.

"Ông chủ, tôi nhìn thấy trên bảng anh viết là bổ sung sức khỏe cơ thể. Nghĩa là gì?"

Người đàn ông sau khi ngồi xuống liền hỏi.

Giang Hải Dương múc một phần vào hộp cơm, sau đó lại múc một phần vào đĩa trong mâm.

Một tay bưng mầm đi ra.

"Ý trên mặt chữ, trong các món ăn tôi có thêm một chút thảo dược bồi bổ, nói cho đúng, là có thể... Tráng dương."

Giang Hải Dương vừa nói xong.

Hai mắt người đàn ông liền lóe sáng, cười hắc hắc hai tiếng rồi cúi đầu bắt đầu ăn.

"Ban đầu tôi chỉ thấy cậu nấu ăn rất ngon, không nghĩ tới còn có tay nghề này."

"Quá hay!"

Người đàn ông lại gần Giang Hải Dương khen ngợi một phen.

"Ăn thịt quán cậu quá có lợi! Tôi về sau lại thường xuyên đến."

"Vâng, cám ơn rất nhiều, anh đi thong thả."

Sau khi người đàn ông rời đi, cũng không còn người nào đến.

Giang Hải Dương chuẩn bị đóng cửa về nhà.

Đúng lúc này, hai người đàn ông hôm qua được Trần Chấn dẫn tới hiện tại lại dẫn thêm bốn người khác tới.

"Ông chủ, còn đồ ăn không?"

"Còn a, mọi người muốn mấy phần?"

"Làm cho bọn tôi bảy phần đi."

Giang Hải Dương lần nữa hâm lại đồ ăn.

Một người trong nhóm được phái ra ngoài mua cơm.

Mùi thơm từ nồi bay ra.

Làm bụng cả đám đói đến kêu vang.

Trong thời gian chờ đợi hai người đàn ông hôm qua liền lên tiếng giới thiệu.

Nói ông chủ ở đây có tay nghề rất đỉnh.

Đồ ăn ở đây chẳng những nấu ngon.

Mà còn....

Hai người dừng lại lời nói.

Ra vẻ thần bí, đợi ăn xong mới nói cho bốn người kia nghe.

Chờ đám người rời đi.

Giang Hải Dương dọn dẹp bàn ghế gọn gàng, liền đóng cửa đạp xe về nhà.

...

Cứ thế ngày qua ngày.

Những chủ quán gần đó ban đầu còn đánh cược xem "Quán ăn Giang Sở" này bán được bao lâu.

Thế nhưng trong lúc lơ đãng.

Bọn họ phát hiện ra quán ăn nhỏ này hình như ngày càng có nhiều người ra vào.

Mười lăm ngàn một phần thịt.

Vậy mà...

Vẫn bán được?

Một ngày chỉ bán ba giờ mà số tiền kiếm được có thể bằng bọn họ bán trong hai ngày.

Đám người thấy như vậy liền nóng mắt.

Nghĩ đến ngày nào đó phải ghé nhìn xem rốt cuộc quán có cái gì mà bán được như vậy.

...

Thành phố H

"Mẹ, nếu không mẹ đợi thêm hai tháng nữa. Chờ con được nghỉ đông, rồi hai mẹ con mình đi, một mình mẹ đi con không yên tâm."

Sở Ngạo Thiên nhìn mẹ Sở đang thu thập hành lý.

Đối với việc để mẹ mình một mình tới làng Bắc An, cậu thật sự rất là lo lắng.

Mẹ Sở liếc mắt nhìn cậu ta.

"Mẹ đã bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ còn sợ bị bắt cóc sao? Ở lại đợi con hai tháng, đến lúc đó chị con đã sinh luôn rồi."

Mẹ Sở động tác lưu loát.

Đem hành lý thu thập thỏa đáng.

Trên mặt Sở Ngạo Thiên có chút do dự.

"Mẹ thật sự không nói với cha tiếng nào sao?"

"Nói gì? Mẹ trước đó đã nói rồi, chính là ông ta không để tâm thì đừng có mà trách ai."

Sở Ngạo Thiên vỗ trán một cái.

Hết cách!

Cậu nghĩ đến cảnh mẹ lên xe lửa.

Để lại một mình cậu ở lại đối mặt với cơn thịnh nộ của cha, thì cậu ta đã muốn trốn theo luôn cho rồi.

"Mẹ, bằng không mẹ lưu lại cho cha lá thư được không?"

Mẹ Sở đẩy Sở Ngạo Thiên đang cản trở trước mặt, xách theo hành lý đi ra cửa.

"Lưu cái con khỉ!"

"Khoan, mẹ, để con xách cho, để con tiễn mẹ ra xe..."

Sở Ngạo Thiên nhìn mẹ một thân một thân một mình lên xe lửa, cũng đành rũ hai vai xuống mà đi về nhà.

Haiz...

Thật sự mình cũng rất nhớ chị.

Rất nhớ cháu gái nhỏ Tiểu Quỳ...

...

Mẹ Sở lên xe lửa.

Mở bản đồ con trai tự vẽ ra.

Cố gắng nhìn...

Gân xanh trên trán nổi lên.

Bà đem tờ giấy nhào thành một đoàn, tiện tay ném vào thùng rác.

Bản đồ mà vẽ như gà bới.

Học sinh tiểu học còn vẽ đẹp hơn nó.

...

Sở Ngạo Thiên về tới nhà.

Liền thấy cha Sở đang ngồi ở ghế sa lon xem báo.

Vốn nghĩ hôm nay không có mẹ ở nhà bữa cơm tối cũng không có để ăn.

Ai ngờ...

Sở Ngạo Thiên đưa mũi ngửi.

Trong không khí thoang thoảng có mùi cơm chín.

Cậu đi đến phòng bếp xem xét.

Đồ ăn?

Mặc dù có chút không đẹp mắt, xem ra cũng không được ngon.

Nhưng mà...

Sở Quốc Đồng ho nhẹ hai tiếng.

Trên tay cầm tờ báo, giống như vô tình hỏi.

"Mẹ đâu?"

"Cha, đây là cha nấu sao?"

Hai người đồng thanh lên tiếng.

Hai cha con sững sờ.

Sau đó lại đồng thanh nói.

"Là ta nấu."

"Mẹ đi tìm chị hai rồi."

"Cái gì? Con vừa mới nói mẹ đi đâu rồi?"

"Hả? Thật sự là cha nấu?"

Nội tâm Sở Ngạo Thiên kích động: Cha mình, một người ngoan cố.

Ý tưởng đàn ông mạnh mẽ, chủ trương nam chủ gia đình tránh xa nhà bếp, thế mà tự mình xuống bếp làm đồ ăn?

Hôm nay là cái ngày quan trọng gì?

...

bé XĐ edit : hôm nay thứ 6, là ngày đầu đi làm của mình khi bước qua tuổi 18 được 6 ngày, mình có chút hồi hộp, mình viết chương này lúc tối qua á .

Có lẽ những chương sau mình sẽ ra chậm một chút, mong mng thông cảm và nếu có thể mong mng sẽ tiếp tục theo dõi gia đình nhà họ Giang siêu đáng yêu này, cảm ơn mng, iuu mng nhìu (⁠*⁠^⁠3⁠^⁠)⁠/⁠~⁠♡