Chương 5

Đường Nguyệt Như luôn ghét tôi và mẹ tôi.

Lúc đi học, mẹ tôi làm bảo mẫu trong nhà Chu Phùng Di.

Đường Nguyệt Như đi theo ba mẹ đến nhà Chu Phùng Di chơi, lần đầu tiên gặp mặt, ba mẹ Chu gia giới thiệu tôi với họ.

Nói tôi vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, học tập chăm chỉ, rất thông minh.

Đường Nguyệt Như làm bộ rất thân thiện, nói muốn kết bạn với tôi.

Sau lưng, cô ta nói tôi: "Học giỏi thì thế nào, liều mạng thi vào một trường đại học tốt, sau này ra ngoài còn không phải làm công cho chúng tôi sao."

"Mẹ m.à.y cũng đáng ghét, cả ngày cười híp mắt, một bảo mẫu thì vui cái gì chứ, q.u.ỷ già n.g.h.è.o sinh q.u.ỷ nhỏ n.g.h.è.o, g.h.ê t.ở.m muốn c.h.ế.t."

Mẹ tôi đón tôi tan học, gặp Đường Nguyệt Như.

Cô ta dùng tiếng Anh cười gọi mẹ tôi là con đ.i.ế.m, mẹ tôi nghe không hiểu, còn khen cô ta xinh đẹp đáng yêu, nhét khoai lang do chính tay mình nướng cho cô ta.

Đường Nguyệt Như xoay người ném vào thùng rác, cười nhạo mẹ tôi: "Mùi thối đến c.h.ó cũng không thèm ăn."

Mẹ tôi ngơ ngác, đỏ mặt đến không ngẩng đầu lên được, chọc cho những người xung quanh cười ha ha.

Tôi ném cặp sách xuống kéo tóc Đường Nguyệt Như.

Mẹ tôi thấy tôi bị người ta đánh, nhào tới chắn tôi ở phía sau, bà bị bạn của Đường Nguyệt Như một cước đạp ngã, dưới thân đột nhiên chảy ra rất nhiều máu.

Hôm đó, mẹ tôi bị chẩn đoán u.n.g t.h.ư tử ©υиɠ.

Những tế bào u.n.g t.h.ư đáng sợ kia, lén lút xuất hiện, sau đó lặng lẽ, cướp đi sinh mệnh của mẹ.

Chiếc Phật Ngọc kia, là mẹ tôi trước khi c.h.ế.t gạt tôi, từng bước dập đầu, lên Linh Sơn xin cho tôi.

Bà nói, Phật của Linh Sơn, là Phật linh nhất.

Tôi cố nén nước mắt, hỏi tại sao?

Bà cười nói, đây là bí mật, không thể nói cho tôi biết.

Thật ra tôi biết, hồi nhỏ tôi bạo bệnh.

Bệnh rất nặng nên mẹ tôi lên Linh Sơn cầu Phật tổ phù hộ cho tôi.

Bà đã cầu xin nói rằng nguyện ý dùng một nửa tuổi thọ của mình, đổi lấy sức khỏe bình an cho tôi.

Sau đó, bệnh của tôi khỏi.

Phật tổ linh nghiệm, mang mẹ tôi đi.

Đường Nguyệt Như sau khi biết chuyện, cười nhạo mẹ tôi: "Quỷ n.g.h.è.o chỉ biết mê tín dị đoan, để lại rác rưởi có ích lợi gì, không bằng c.ắ.t t.h.ậ.n b.á.n g.a.n, đổi cho con gái bà ta chút tiền còn hơn."

Hai giờ sáng, Chu Phùng Di cùng Đường Nguyệt Như trở về.

Lúc vào cửa, Đường Nguyệt Như ôm cổ Chu Phùng Di, rầm rì cầu xin hắn: "Phùng Di, đêm nay ngủ cùng em được không?"

"Em muốn đem thân mình giao cho anh..."

Cô ta nói xong liền dán môi lên, Chu Phùng Di né tránh.

Tôi ngồi trên sofa, nhìn Đường Nguyệt Như bị từ chối.

Tầm mắt Chu Phùng Di rơi trên người tôi.

Đường Nguyệt Như ngẩn người, quay đầu lại nhìn tôi, nở nụ cười có chút khıêυ khí©h.

"Chị Ấu Vi, nếu biết chị ở nhà, em nhất định sẽ bảo Chu Phùng Di về sớm một chút."

"Tối nay không thấy sao băng, anh ấy sợ em thất vọng, nhất quyết dẫn em đi b.ắ.n pháo hoa."

"Chị Ấu Vi đừng tức giận nha, chị muốn trách thì trách em đi, đừng giận Phùng Di."

Tôi uống chút rượu, cả người lảo đảo đứng lên, đi về phía cô ta.

Trực tiếp hỏi: "Phật Ngọc của tôi đâu?"

Đường Nguyệt Như chột dạ nháy mắt mấy cái, còn đang cười: "Ý chị là khối Phật Ngọc trong két sắt kia sao?"

"Lúc em thu dọn đồ đạc, không cẩn thận làm vỡ, nhìn cũng không đáng tiền nên em vứt đi rồi."

Nước mắt của tôi mãnh liệt rơi xuống, trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo, môi khống tự chủ được mà run rẩy.

Trong đầu tất cả đều là buổi chiều ngày mẹ tôi mất, bà ôm chặt tôi, lau đi nước mắt của tôi hết lần này đến lần khác.

Bà bảo tôi đừng sợ, bà nói bà sẽ không bỏ tôi đi.

Bà nói bà đã nói với Phật tổ rồi.

"Phật Ngọc ở đây, mẹ ở đây."

Tôi vung tay ném ly rượu về phía Đường Nguyệt Như, chiếc ly vỡ vụn trên đá cẩm thạch, mảnh vỡ văng lên cắt qua chân cô ta.

Cô ta sợ hãi, lui về phía sau hai bước, núp sau lưng Chu Phùng Di.

Đáng thương kêu lên: "Đau quá."

Tôi túm lấy cổ áo cô ta và hỏi một cách điên cuồng: "Cô đã vứt nó ở đâu!"

Chu Phùng Di đi lên ngăn cản tôi, tôi tát hắn một cái, mắng: "Chúng ta còn chưa ly hôn, anh dựa vào cái gì mang cô ta về đây?"

"Anh liền như vậy chờ không kịp mà muốn ngủ cô ta? Chu Phùng Di, anh có tàn nhẫn quá hay không!"

Hắn ôm chặt tôi, vuốt tóc tôi, trấn an tôi xuống, trầm giọng nói: "Ấu Vi, em bình tĩnh một chút."

"Anh dẫn em đi tìm Phật Ngọc bài của em, được không?"

"Em đừng khóc, anh xin em đừng khóc, anh nhìn thấy em như vậy anh đau lòng lắm."