Chương 3

Tôi thấy mình kiên trì một cách đáng thương: Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn học cùng với Tú ở thư viện, vẫn đi cùng cậu tới chỗ đội tập múa, rồi là cùng đi thăm Nhi. Sau năm ngày, cô bạn cứ khăng khăng rằng mình đã khỏi, tích cực tập luyện cho buối diễn ngày càng gần. Giá như tôi đối tốt với cảm xúc của mình hơn một chút, ích kỉ hơn một chút, không dại dột muốn chứng kiến cảnh người ta quan tâm nhau thì đã không phải đau lòng rồi.

Chiều đó mưa bắt đầu bay lất phất, Nhi chưa tìm lại chiếc ô nên tôi cho cô ấy đi nhờ đến chỗ tập lúc tình cờ gặp ở thư viện. Ở giữa quãng đường, Tú từ đâu tới, tay cầm theo một chiếc ô, mà trong trí nhớ của tôi là cậu chưa bao giờ mang ô cả. Cậu ấy đón Nhi, cảm ơn tôi thay cho Nhi, rồi nói tôi có việc thì cứ đi trước. Chiếc ô của Tú hơi nhỏ, cậu ấy quàng vai Nhi lại gần sát rồi họ chạy nhanh giữa trời mưa. Cho đến khi hai bóng người đã khuất xa, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cười vọng lại khúc khích.

Tôi cá là chẳng bao giờ Tú quên mang ô nữa đâu. Và cũng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu, để tôi chung ô với cậu. Tay tôi như bị ai rút hết sức lực, đến cái ô nhẹ tênh trời trong cầm cũng không xong. Nguyên một mảng trời vắt đổ sụp, rơi xuống nền nước mênh mông.

Tôi có khóc một chút, nhưng không sao cả, vì trời vẫn đang mưa.

***

Cứ những tưởng rằng tôi sẽ ướt mưa, sẽ đau khổ nhưng không phải, một chút cũng không phải.

Tôi ước có thể kể chuyện này ngay cho Brella. Cậu ấy sẽ lại lắng nghe tất cả mà không mắng tôi ngốc nghếch. Như tất cả mọi lần. Như lần gần đây nhất chúng tôi đã nói chuyện với nhau như thế này.

“Đúng là tớ thích cậu ấy, tớ cố im lặng để cậu ấy nhận ra. Nhưng cậu ấy lại quá ngốc.

Cơn cảm nắng của tớ thích một người khác Brella ạ. Sao cậu ấy ở bên một người dễ thương như tớ mà lại thích một cô bạn khác được nhỉ, cậu nói xem? Cơ mà điều đáng ghét nhất lại không phải là cậu ấy, mà là tớ đã chẳng thể ghét cô bạn đó một chút xíu nào. ”

“Tớ hiểu. ”

“Tớ thấy mình giống như Nàng tiên cá vậy, câm nín nhìn Hoàng tử mà cô đã hi sinh tất cả chỉ để ở bên trong hôn lễ cùng nàng Công chúa chính hiệu. Hoặc gịống như cô người hầu bé nhỏ lúc nào cũng che lọng cho cậu chủ cùng người cậu yêu chỉ vì sợ cậu say nắng... ”

“Cái này thì không đúng, cậu không phải là cô hầu, cũng không có nghĩa vụ phục tùng cho cậu ta. ”

Tôi co ro giữa màn mưa lạnh, chẳng thút thít nữa rồi tự hỏi, tại sao tôi không cảm thấy buồn như mình tưởng. Câu trả lời được đưa ra sau đó là vì tôi-có- người-để-sẻ-chia. Tôi sẽ kể chuyện này cho Brella, rồi sẽ lại quên sạch. Như mọi lần.

***

Hóa ra bao nhiêu thương tổn đã có người chịu thay tôi rồi, mà mãi đến khi quay đầu lại tôi mới nhận ra.

Lạ là rõ ràng đến ô cũng đã bỏ đi rồi, tôi dù ngồi dưới gốc cây nhưng lâu như vậy vẫn không thấy bị ướt thêm. Lúc xoay đầu, tôi chợt thấy một cậu trai mặc sơ mi xanh ngắt, nhạt như màu nước đứng đấy, sau lưng tôi, cánh tay sải dài giữ lấy một mảnh trời trong suốt, bao nhiêu là giọt nước hung hăng va vào rồi cũng vỡ toang.

- Rõ ràng là tớ có che ô mà người vẫn ướt hết cả. Cậu nói xem là tại sao?

Nơ-ron thần kinh trong não tôi tê rần, xử lí biết bao nhiêu là dữ kiện trong vòng 5 giây ngắn ngủi, tôi nhận được kết quả như sau: Thứ nhất, tôi không bị ướt là vì có cậu ấy đã che ô cho tôi rồi. Thứ hai, tôi chưa nhận ra cậu ấy là ai. Thứ ba, tôi biết cậu ấy đích thị là Brella. Thế cho nên tôi đã đưa tay quệt ngang mặt, nói như sau.

- Tại sao cậu lại không mang Converse đỏ? Tại sao không phải là ô màu vàng?

Tôi biết là nó không ăn rơ. Vậy mà cậu ấy không để tâm, hệt như lời tôi vừa nói bị lỗ hổng nào đấy hút mất, chỉ lặng lẽ tiếp lời.

- Cơn cảm nắng của tớ thích một người khác Dương ạ, lại còn khóc giữa trời mưa vì hắn ta nữa chứ. Sao cậu ấy ở bên một người dễ thương như tớ mà lại thích thằng khác được nhỉ, cậu nói xem?

- Tớ không khóc vì Tú, Brella.

- Tớ tên là Đông, lớp tớ ở bên cạnh lớp cậu, cách một cầu thang bộ, ngày nào tớ cũng gặp cậu ở trong thư viện. Tớ biết cậu từ trước khi cậu nhắn tin cho tớ nữa cơ.

Tự nhiên tôi mếu máo. Brella từ tốn nói.

- Cậu cũng quá đáng lắm, rõ ràng tớ có cố tình va vào cậu mấy lần, nhưng cậu đúng là đồ vô tâm.

Tôi vừa quệt nước mắt vừa lẩm bẩm tên cậu vừa ngước lên cố ngắm nhìn cậu cho kĩ xem mình đã gặp cậu bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ. Chỉ biết là mưa vẫn chìm từng hạt vào tóc vào áo cậu, đến nỗi có thể nhìn thấy phần xương quai xanh nơi vai đã ướt đẫm. Chỉ duy có nơi cổ tay là không ướt, vẫn chắc chắn sải dài cầm ô che về phía tôi. Thế nên tôi lấy ô của mình che cho cậu.

Đông cười không thành tiếng, vui vẻ đưa tay còn lại vuốt trôi nước trên gương mặt cậu rồi vuốt ngược đám tóc ướt vẻ phía đằng sau, hỏi tôi.

- Cậu nhìn xem cậu đang đi giày gì?

Là một đôi Converse đỏ. Lúc đó tôi cũng chợt nhớ ra trước đây từng có một khoảng thời gian ngắn tôi có một chiếc ô màu vàng.

Đó là một sự dịu dàng mãnh liệt khó cưỡng. Khi biết mình nhận được điều đó từ người đối diện, tôi chỉ có thể đáp lại cậu ấy bằng một nụ cười sáng bừng cả cơn mưa.

[Xong]