Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 230: Chúng ta cũng kết hôn đi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

_______________________________

"Làm gì thế?" Reid đánh giá Tiêu Tiễn đang lén lén lút lút, đây cũng quá biết tranh thủ lúc rảnh rỗi! Ngay cả số 12 lão quản gia cũng lâm trận đến giúp đỡ, y lại trốn tới nơi này lười biếng.

"Không có gì..." Ánh mắt Tiêu Tiễn né tránh, mau chóng giấu bút và sách vào trong túi.

"Đang ghi sổ hả? Sở thích kỳ quái của nhân loại!" Nghe nói nhân loại có sở thích là ghi lại hết tiền lễ ai nhiều, tiền lễ ai ít, sau đó ăn miếng trả miếng, người ta đưa năm trăm, tương lai khi hắn có yến hội, liền trả lại hắn năm trăm...

"Anh xem ta là người như vậy sao?" Tiêu Tiễn căm giận liếc.

"Ai biết đâu..." Ngay cả White cũng đánh đánh khóe miệng.

Blake không biết xuất hiện lúc nào, hơi dùng lực một chút, liền đoạt được cái cuốn sổ kia, nhìn phong bì một chút rồi đọc lên: "Nhật ký..." White cùng Reid lập tức thiểm tốc vây xem...

"Trả lại cho ta, cái đám người chim không có tiết tháo này!" Tiêu Tiễn đoạt tới, hộ vào trong ngực như bảo bối.

"Nếu như là nhật ký, sao bình thường không thấy em lấy ra ghi?" Blake nghi hoặc mà hỏi.

"Cũng không phải thế, thế nhưng nếu như phát sinh đại sự quan trọng, ta sẽ viết đến một bút, lưu lại kỷ niệm!" Kẻ lười Tiêu Tiễn nếu có thể mỗi ngày đều viết nhật ký thì chắc cây mọc ngược!

"Như ngày quan trọng như hôm nay- ngày San Đạo xuất giá, ta đương nhiên phải ghi lại..." Tiêu Tiễn nhắc tới.

Nhưng lập tức liền bị đánh gãy! Blake mặt tối sầm lại, tức giận quát lên: "Ai nhắc đến từ "xuất giá", ta liền trở mặt với người đó!"

Tiêu Tiễn không tử tế mà nở nụ cười, có điều nhìn vào hôm nay là ngày tháng tốt, y cũng không muốn kí©h thí©ɧ vị cha uất ức này...

"Ta là nói - ngày hôm nay là ngày San Đạo cử hành hôn lễ, là một ngày quan trọng... Đúng rồi, các anh nói ta lười biếng, vậy ba người các anh sao lại chui vô đây?" Tiêu Tiễn nghi hoặc mà quét ba vị này.

Blake một mặt tái nhợt, hiển nhiên không muốn trả lời, chỉ là hừ một tiếng, Reid nhưng cười không nói. Chỉ có White nói thật: "Bận rộn đến chân không chạm đất, thực sự không chịu được! Nếu không nghỉ ngơi một chút chỉ số hạnh phúc của anh liền rơi xuống tới số âm!"

Sau một phút, bốn người cha bất đắc dĩ nhắm mắt, đi ra khỏi phòng tạp vật nhỏ, lần thứ hai tập trung vào công việc chuẩn bị hôn lễ khí thế ngất trời...

Hơn hai mươi năm trước, đại hôn lễ thế kỷ kia của bọn họ tổ chức ở Tâm Hải dương, do Hải Hoàng bên kia tổ chức, vì thế bọn họ chỉ là đi lướt qua, căn bản không biết hóa ra tổ chức một đại hôn lễ sẽ rườm rà như thế, mệt thân như thế...

Blake cũng lạ, không chịu được từ "xuất giá", cương quyết biểu thị hôn lễ này nhất định phải tổ chức ở XP gia, lúc này mới nhận việc trên người, tự làm tự chịu...

Bốn người cha bận rộn đến muốn chết muốn sống, ba nhân vật chính của hôn lễ lại là rất bình tĩnh...

San Đạo đang tập trung tinh thần tiến hành phần kết của hạng mục, đã đến thời khắc quan trọng nhất, cậu muốn thừa thế xông lên... Cậu muốn xong xuôi hết công tác trong tay trước hôn lễ, như vậy mới có thể hoàn toàn không bận lòng gì mà hưởng tuần trăng mật...

Hai vị khác bên cạnh bán manh mỗi ngày đều bị San Đạo vô tình không xem, đầy bụng tức giận không chỗ phát, liền mắt to trừng mắt nhỏ, ăn nhịp với nhau, đi sân huấn luyện đối luyện đi tới...

Đương nhiên, gọi là luận bàn điểm mấu chốt là - không cho làm mất mặt!

Ai cũng không thể trưng một khuôn mặt bị đánh đến "Đặc sắc" đi kết hôn đúng không?

Mà "Phòng thay quần áo của các tân lang" mà mọi người nên ở đó thì sao? Bị một đôi tuyệt đối không phải "Tân lang" chiếm lấy...

"Không nên ở chỗ này, đây là phòng của riêng San Đạo mà... Sẽ bị phát hiện..." Phong Hải Dương vặn vẹo, nhưng cậu có giãy dụa căn bản cũng vô dụng, kiến càng làm sao có thể lay động đại thụ?

"Ca ta bế quan ở phòng thí nghiệm, hai người khác ở sân đấu..." XP Bất Bại không có tiết tháo chút nào tiếp tục động tác, hài lòng hưởng dụng thân thể người yêu.

Hai người bọn họ sau khi ăn được trái cấm đầu tiên, liền ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Phong hải Dương ở Phong quốc tiếp tục chiến đấu cùng hồng thủy. Còn XP Bất Bại là quan tiền nhiệm, bị quân bộ phận phối đến nơi nào đó đóng giữ, đây là rèn luyện tất nhiên của quan tiền nhiệm mới.

Thật vất vả hai người mới có thể ở cùng nhau trong hôn lễ của anh em, mới vừa nhìn thấy nhau, XP Bất Bại liền không thể chờ đợi được mà bắt cóc Hải Dương đến gian phòng gần nhất, bắt đầu phát tiết sự nhung nhớ của mình.

"Thật có... cảm giác tội lội... Có cảm giác tu hú chiếm tổ chim khách, đây rõ ràng là nơi những người mới đến để ngốc... Chúng ta như vậy... Không tốt!" Phong Hải Dương bị người nào đó kịch liệt công chiếm, ngay cả nói chuyện cũng có chút không lưu loát, chân dài không tự chủ được quấn lấy trên eo người nam nhân, đuôi hôm quấn lấy cánh tay của hắn.

"Nếu không chúng ta cũng kết hôn đi? Như vậy thì không tính là sai phòng..." XP Bất Bại tăng nhanh tốc độ, khiến Phong Hải Dương hoàn toàn không chịu nổi, rốt cục không nhịn được rêи ɾỉ lớn hơn...

"Kết hôn? Anh đang cầu hôn thế này à..." Phong Hải Dương nỗ lực giẫy giụa, để đầu óc mình duy trì tỉnh táo.

"Ta không phải là đang cầu hôn, mà ta đang bức hôn! Ngày hôm nay nhất định phải kết! Không có thương lượng!" XP Bất Bại tuyệt đối hung hăng báo cho, chứ không phải thương lượng.

"Nào có người bá đạo... Không nói lý như vậy..."

"Vậy cũng quyết đoán hơn một số người! Em nhớ lại một chút đi, năm đó là ai đáp ứng ta tới dự lễ tốt nghiệp của ta, kết quả lại thất tín..." XP Bất Bại tàn bạo mà cắn răng, cự vật dưới thân ác ý dùng sức đâm sâu hơn, làm cho thân thể Hải Dương bị đâm sâu đến run lên.

Phong Hải Dương rốt cục nhận vô số đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến, toàn thân co rụt lại, ở bên trong cực lạc a một tiếng, bắn ra.

Mà đây chỉ là bắt đầu dằn vặt, XP Bất Bại cười trêu ghẹo cậu: "Em nên trả giá thật lớn cho hành động của em..."

Ý tứ, việc này phải đòi cho ra nhẽ! Chuyện này không để yên được! Tâm hận thù của ngài là có bao nhiêu kiên quyết a!

Phong Hải Dương ở bên trong đau nhức oan ức nói: "Anh biết rõ em bởi vì phải cứu tế, không đi được, cho nên mới trì hoãn..."

"Phái ai đi cứu không được sao? Địa cầu thiếu mất em thì ngừng quay à?"

"Người khác đi, em không yên lòng! Cũng không riêng là đối kháng với hồng thủy, còn có giúp nạn thiên tai! Vạn nhất là một gia hỏa qua loa, tham lam, những dân nạn kia sẽ biến thành dân chạy nạn, cuối cùng sẽ biến thành lưu phỉ, đến biên cảnh Dực quốc các anh làm loạn! Anh hiện tại tốt nghiệp, ngay lập tức sẽ sắp xếp cho các anh đi gác biên, em không muốn nhìn thấy anh gϊếŧ dân của em, càng không muốn các dân làng lưu lạc thành tội phạm, đi cướp lương thực của các anh..."

XP Bất Bại kinh ngạc đến ngây người... Hắn xác thực không nghĩ tới những thứ này...

"Em không muốn tương lai hai nước của chúng ta xung đột vũ trang, giao chiến, trở thành kẻ địch... Vì thế em không thể làm gì khác hơn là nỗ lực quản cho tốt quốc gia của mình, tự cấp tự túc, tận lực gây càng ít phiền toái cho anh... Nếu như anh cảm thấy em có lỗi, anh cứ việc hận em đi!" Phong Hải Dương lẳng lặng mà bất động, cũng không tiếp tục giãy dụa, cũng không phản kháng, đôi mắt long lanh như thủy tinh yên lặng nhìn XP Bất Bại, như là chờ đợi thẩm phán.

XP Bất Bại cũng không di chuyển, thứ cứng rắn của hắn vẫn cắm rễ ở trong cơ thể ấm áp của Hải Dương, mạch máu theo hô hấp của hắn nhảy lên mà bị kiềm chế, đập đều, rục rà rục rịch.

"Ta nói rồi, chúng ta sẽ không trở thành kẻ địch, kẻ thù gì đó, chúng ta ngày hôm nay liền kết hôn, cùng với ca ta! Ngược lại hôn lễ đã chuẩn bị kỹ càng rồi, thêm một đôi chúng ta cũng chả có gì đâu! Lại nói người nhà của ta và em đều đồng ý việc kết hôn của ca ta, vậy cũng không thể phản đối hai ta!"

Nói xong lời này, XP Bất Bại thật sâu hôn môi Phong Hải Dương, tàn phá lấy yêu thương điên cuồng trong cơ thể truyền cho cậu... Thân thể hắn chậm rãi di chuyển, từ từ, ôn nhu, lần thứ hai chọc ghẹo du͙© vọиɠ của Hải Dương.

Hải Dương không chịu được lại bắt đầu đọc thơ... Cậu thật hận chính mình không kiên định! XP Bất Bại lúc không ở bên cạnh cậu, cậu thanh tâm quả dục, quả thực thuần khiết như tu sĩ. Mà chỉ cần hắn xuất hiện xung quanh, một ánh mắt, một động tác, một cái xoa đầu, một cái hôn nóng bỏng, đều sẽ kí©h thí©ɧ tiếng lòng, khiến cho cậu trong nháy mắt biến thành hừng hực nhiệt liệt!

Thiêu đốt, một lần, lại một lần nữa... Mãi đến tận bị ăn đến sạch sẽ, nằm ở nơi đó không thể động đậy.

Phong Hải Dương biết, nam nhân trên người yêu cậu. Cậu cũng biết mình cũng yêu Bất Bại. Tuy rằng Bất Bại không hiểu thơ của cậu, nhưng cậu không để ý. Cậu cũng nghe không hiểu ngôn ngữ loài chim của hắn, không phải sao?

Yêu không cần hiểu hết, yêu chính là yêu, không cần lý do.

...

Nửa giờ trước khi cử hành hôn lễ, rốt cục nghe được San Đạo ở trong phòng thí nghiệm thét lên một tiếng "Yessss"!

Cậu hoàn thành rồi, cậu đã thành công! Quá tuyệt! Cậu liền biết cậu là đại thần siêu cấp mà!

Cậu mở ra cửa lớn dày tỏa của phòng thí nghiệm, cùng khi còn bé như thế, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra từ phòng thí nghiệm, hân hoan nhảy nhót như người điên...

Sau đó, trong nháy mắt bị chặn lại, hai cái bóng dáng một đỏ một trắng hốt cậu lao nhanh đến trong một phòng, hoàn toàn không thèm nhìn Phong Hải Dương cùng XP Bất Bại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ "Phấn khởi chiến đấu" trên giường.

Trong lòng Tiểu Bạch, Tiểu Ly hiện tại chỉ có một kiện sự —trong vòng nửa canh giờ đưa nhà khoa học tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ này trở về với trạng thái như người bình thường, sau đó đóng gói cho xinh xinh, ít nhất để cho lúc cậu đi ra ngoài thì là một "Tân lang" bình thường...

Tiểu Bạch trực tiếp ném cái quần "Tân lang" Blake chuẩn bị ném đi –mặc cái này thì phải để trần người trên, chỉ mặc một cái quần, buộc cái đai lưng màu sắc rực rỡ... Nói đây là trang phục truyền thống của XP gia! Cái trang phục truyền thống phá hoại này, lại muốn San Đạo để trần trên người, đừng hòng mơ tới!

Bọn họ tìm đến một bộ âu phục màu trắng kiểu dáng hoàn mỹ, chế tác tinh xảo, đáng tiếc là kiểu dáng của nhân loại. Đây là bộ đồ này hai mươi năm trước Tiêu Tiễn đã mặc trong ngày kết hôn của mình, xác thực có tuổi rồi, thế nhưng được bảo dưỡng rất kỹ, trắng nõn như mới.

"Lấy cái này đi!" Tiểu Ly kiếm đồ rạch hai đường dài sau lưng y phục, giúp San Đạo xỏ cánh qua, giúp cậu thu dọn chỉnh đốn cổ áo chỉnh tề, lại vừa vặn vô cùng! Quả thực như đo ni đóng giày!

Tiểu Bạch đã giúp San Đạo mặc xong quần trắng, quả thực là như bạch mã vương tử xuất hiện bên trong đồng thoại, kinh diễm mọi người!

Ba người mới kia vội vã mà rời đi, đến thảm đỏ...

Hai người trần trụi trên giường lập tức thu thập, Phong Hải Dương đỏ mặt mặc quần áo vào, XP Bất Bại trực tiếp kiếm lại cái quần kia, miễn cưỡng chụp vào trên người mình, để trần người trên.

"Có chút chật, có điều tàm tạm..." Quần này là chuẩn bị cho San Đạo, tự nhiên chật. Nhưng cũng còn tốt là đai lưng có thể nới rộng được, XP Bất Bại thu hồi bắp thịt phần eo, vẫn là miễn cưỡng có thể chen vào.

Được rồi, hắn mặc cái này vào làm tân lang đi! Điều này cũng không tính phụ lòng cha Blake đã khổ tâm chuẩn bị, làm ra cái quần tân lang này, đại ca không mặc, hắn mặc!

Hắn lại quay đầu nhìn Phong Hải Dương, Phong Hải Dương đã mặc lễ phục tiếp tân trên người, thuần trắng tinh, không hề thua kém so với bất kỳ tân lang nào. Bồ đồ này rất hợp với cậu!

XP Bất Bại nhìn phủng hoa trên đài, ba người kia vội vàng đi, căn bản không có lấy, tiện cho hắn!

XP Bất Bại cầm phủng hoa nghiêm túc giao cho trong tay Phong Hải Dương, như vậy Phong Hải Dương so với tân lang còn tân lang hơn... Đẹp đến khiến người ta không dám nhìn gần.

Hắn hài lòng nắm tay Phong Hải Dương, cùng cậu sóng vai ra cửa. Bọn họ mười ngón đan vào nhau, từ cầu hôn đến hôn lễ, không tới hai giờ.

Có thể đây chính là thiểm hôn trong truyền thuyết? Nhưng có trời mới biết bọn họ dây dưa bao lâu, làm cho XP Bất Bại khi còn là một thằng nhóc, vận mệnh đã đem bọn họ ở cùng nhau...

Lúc ba người San Đạo xuất hiện ở trước mắt mọi người, ba nhân vật cao quý nhất Phong quốc, Dực quốc, Hải tộc đều trình diện chúc mừng, bọn họ hạnh phúc đi qua thảm đỏ, đi tới đài tuyên thệ.

Hổ Vương rõ ràng có chút quá đáng đắc ý, không riêng hả hê ở trên mặt, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt khıêυ khí©h Blake một chút...

Ý kia quá rõ ràng!

Ngươi cùng lão tử đấu cả đời, anh hùng một đời, thì thế nào? Con trai của ngươi không bị con trai của ta đè sao! Hừ...

Blake được Tiêu Tiễn khuyên ngăn, tay trái tay phải bị Reid cùng White gắt gao kéo, mới không có đi tới liều mạng với Hổ Vương... Quá bắt nạt người!

Nhưng Hổ Vương không hả hê được bao lâu...

Bởi vì rất nhanh, trên thảm đỏ xuất hiện một đôi người mới khác... XP bất bại mặc trang phục tân lang truyền thống của XP gia đang phô ra cơ bụng cơ ngực, long hành hổ nắm lấy tay tân lang đồ trắng cao nhã —— Phong Hải Dương.

Phong Hải Dương một tay nắm chặt tay XP Bất Bại, một tay cầm phủng hoa, nụ cười so với đóa hoa còn xán lạn long lanh hơn. Đại tài tử này vẫn lấy luôn lấy dáng vẻ u buồn để gặp người, ngày hôm nay mọi người mới nhìn thấy cậu nhoẻn miệng cười, thật sự còn xinh hơn so với hoa quỳnh nở rộ!

Lần này, Hổ Vương cắn răng chuẩn bị xông lên đánh XP Bất Bại, bị Blake lặng yên đi tới gắt gao kéo đi. Blake lúc này hãnh diện nói: "Thân gia, đừng nóng vội, uống rượu ở chỗ này..."

Liền như vậy, hai người qua một bên "uống rượu"! Đợi đến khi tiệc rượu chân chính bắt đầu, trên mặt hai người đều rất "đặc sắc"... Hợp lại với nhau chính là một đôi gấu trúc, một tên mắt trái tím đen, một bên mắt phải sưng húp...

"Anh yêu em..." Tiểu Bạch trao đổi nhẫn với San Đạo, thâm tình nói.

"Anh yêu em! Tuyệt đối nhiều hơn hắn..." Tiểu Ly cũng không cam lòng yếu thế, cướp nhẫn đưa tới trước một bước.

San Đạo tươi sáng nở nụ cười, mang vào hai ngón tay áp út trái và phải, không một chút nào bất công nói: "Em cũng yêu các anh! Cả đời!"

"Cả đời!" Hai người cùng trả lời cậu...

XP Bất Bại hơi cúi đầu, ở bên tai người yêu nhẹ giọng nói: "Ta chưa nói với em là ta yêu em nhỉ?"

"Không có!" Phong Hải Dương nhớ lại một hồi, khi còn bé hắn chỉ nói ta thích ngươi, lớn rồi thì chỉ nói ta muốn làm em, thật đúng là chưa từng nói mấy lời như vậy...

XP Bất Bại ngượng ngùng nói: "Ta thật là một tên vô lại, lâu như vậy rồi mà chưa tưng nói cho em sao? Được rồi... Ta yêu em, từ nhỏ đến lớn ta cũng chỉ yêu em... Sau này cũng không có ý định yêu người khác! Ta lệnh cho em chỉ được yêu ta, ta yêu em bao nhiêu, em cũng phải yêu ta bấy nhiêu, có được hay không?"

Đối mặt với tuyên ngôn bá đạo như vậy, Phong Hải Dương rốt cục từ bỏ giãy dụa. Cậu không muốn cự tuyệt, có thể là bầu không khí náo nhiệt lãng mạn của hôn lễ này đã cảm hoá cậu, cảm động cậu, có thể là cậu đã chờ đợi những câu này rất lâu rồi, chờ đợi để được đồng ý rất lâu rồi, cậu hé miệng cười một tiếng nói: "Được!"

...

Lúc tung phủng hoa, xảy ra chút việc linh tinh.

Thất thiếu kéo N2 tay chạy như bay đến hàng ngũ nam nữ độc thân, bị trục xuất trong vô tình.

"Này, hai người các ngươi, đã sớm ẩn hôn đúng không? Tuy rằng không có công khai với các fans, nhưng trong thiên hạ người nào không biết, các ngươi không nên tới tham gia trò vui! Mau nhường cơ hội cho lũ độc thân này lập gia đình đi!"

Thất thiếu cùng N2 nhìn nhau nở nụ cười, thức thời vuốt mũi lui ra ngoài...

Sau đó, ở bên trong đoàn đội cướp phủng hoa, lại có một đôi lão gia gia — số 13 bác sĩ đang đẩy số 12 lão quản gia, đứng ở phía trước nhất đội ngũ, không một chút nào bất lợi!

Đối mặt với các ánh mắt chất vấn, hai người bọn họ sắc bén hồi đáp: "Chúng ta đều là độc thân, cảm ơn!" Bọn họ đều đã đơn thân bảy mươi, tám mươi năm... Quá có tư cách tới tranh phủng hoa!

Đại Hùng, Nhị Hùng cũng dẫn theo "Yêu nô" của mình đến náo nhiệt... Yêu nô của mình thật là kỳ quái, ra ngoài thì thích đeo kính râm mang khẩu trang, như chỉ lo bị người khác nhận ra cậu ta vậy, vô cùng thần bí...

Mọi người quay lưng, Phong Hải Dương dùng sức tung phủng hoa...

Đoán xem, người nhận được sẽ là ai?

~ Chính văn hoàn ~
« Chương TrướcChương Tiếp »