Chương 36

“Nhàn vương? Hắn làm sao có thể xứng với ngươi, chỉ có ta mới là lựa chọn tốt nhất với ngươi."

Diệp Vân Thường không ngờ Yến Mộ Phong lại có thể vô sỉ đến mức độ này, nàng giống với loại nữ nhân mà hắn muốn gọi đến thì đến đuổi đi thì phải đi sao? Nếu như năm đó nàng không nhờ lão tiền bối giúp giải độc cho thì có lẽ đến bây giờ Yến Mộ Phong cũng không thèm nhìn tới nàng dù chỉ một lần đi.

“Ngươi làm sao biết được là Nhàn vương không xứng với ta? Ít nhất thì hắn cũng sạch sẽ hơn ngươi, nếu như cho ta chọn lựa giữa gả cho ngươi và Nhàn vương thì ta cam tâm tình nguyện gả cho Nhàn vương.”

Yến Mộ Phong nghe thiếu nữ này nói như vậy, hắn ngẩn ra một lúc, từ bé nữ nhân này đã quấn quýt với hắn, vì sao bây giờ lại giống như vứt bỏ một đôi giày rách vậy?

Không biết vì sao khi nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt của nàng, trong lòng Yến Mộ Phong cảm thấy không được thoải mái.

“Khụ khụ!” Thiên Vũ đế hắng giọng, ánh mắt uy nghiêm đảo quanh bốn phía, cất giọng nói: “Bây giờ đã xác định ai là quán quân thì tất cả giải tán cả đi, Diệp gia Diệp Vân Thường cùng trẫm tiến cung một chuyến, trẫm sẽ tự tay ban thưởng.”

Trên đại điện hoàng cung, Thiên Vũ đế ngồi trên long ỷ, tay gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt thâm trầm, uy nghiêm nhìn lướt qua mọi người phía dưới.

Ngoại trừ Diệp Vân Thường, nhóm hoàng tử hoàng tôn cùng với Yến Mộ Phong đều nghiêm trang đứng thẳng.

Ánh mắt Thiên Vũ đế dừng lại trên người Diệp Vân Thường: “Lần thi đấu này là do Hoàng Sơn Môn chủ trì, trẫm chỉ là thay mặt để ban thưởng mà thôi, phần thưởng lần này của Hoàng Sơn Môn là túi trữ đồ.”

Túi trữ đồ?

Nghe vậy, những hoàng tử hoàng tôn đều dùng ánh mắt hâm mộ Diệp Vân Thường, phải biết rằng túi trữ đồ này rất trân quý, ở đây cũng chỉ có Yến Mộ Phong mới có.

Diệp Vân Thường sau khi nghe phần thưởng là túi trữ đồ cũng không có chút mừng rỡ hay kinh ngạc, đối với người có vật còn cường hãn hơn cả túi trữ đồ mà nói thì món đồ này không là gì với nàng, nhưng...mang về cho đệ đệ cũng không tồi.

Thái giám mang túi trữ đồ đưa tới, Diệp Vân Thường nhận lấy, cầm túi trữ đồ nhìn một chút.

Không tồi...

Nàng vẫn còn đang chăm chú xem túi trữ đồ thì Thiên Vũ đế lên tiếng nói.

“Còn một chuyện khác...” Thiên Vũ đế nhíu mày, nhàn nhạt nói thêm: “Trẫm tính sẽ thu hồi ý chỉ từ hôn lúc trước...”

Nghe những lời này, Diệp Vân Thường nở nụ cười châm chọc, ngước lên nhìn Thiên Vũ đế, không không kiêu ngạo nói: “Hoàng thượng thân là ngôi cửu ngũ chí tôn, nên hiểu rõ thế nào là miệng vàng lời ngọc, người liên tục lật lọng như vậy thì làm sao có thể giữ được uy nghiêm của một hoàng đế đây?”

Diệp Vân Thường không hề khách khí mà nói, khiến cho không khí trở nên nghiêm túc. Mọi người đều không dám thở mạnh, miệng không dám nói một chữ, sợ sẽ chọc giận vị ở cao cao tại thượng kia.

Sắc mặt Thiên Vũ đế càng thâm trầm, mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Vân Thường, nhất thời khí thế đế vương lan ra chèn ép về phía thiếu nữ.

Nhưng mà sắc mặt thiếu nữ không hề biến sắc mà chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn hắn.

“Diệp Vân Thường, ngươi muốn cãi lại lời của trẫm?” Sắc mặt Thiên Vũ đế xanh mét, chỉ cần Diệp Vân Thường cự tuyệt thì hắn sẽ cho nàng biết hậu quả của việc làm cho hắn tức giận.

Ngôi cửu ngũ chí tôn?

Phải, tuy hắn là ngôi cửu ngũ nhưng hoàng đế có mạnh thế nào thì vẫn không bằng thế lực của các môn phái, huống chi hắn lại biết rất rõ về cái chết của mẹ Yến Mộ Thành và chuyện của cha mẹ Diệp Vân Thường năm đó.

Cho nên nếu nàng là phế vật thì thôi còn nếu không phải là phế vật thì hắn tuyệt đối không thể để hai người họ bên nhau được.

Nếu nàng cứ khăng khăng như thế, vậy chỉ còn cách diệt trừ hậu hoạn.

“Nếu như hoàng thượng không còn chuyện gì cần nói nữa thì ta xin cáo lui.” Diệp Vân Thường không nóng không lạnh, nói xong cũng không chờ Thiên Vũ đế đồng ý, quay người bước đi.

“Đứng lại!” Thiên Vũ đế đập lên tay vịn, phẫn nộ quát: “Ai cho phép ngươi rời đi? Không có ý chỉ của trẫm, xem ai dám có can đảm rời khỏi đây?”

Diệp Vân Thường cười cười, Thiên Vũ đế này quả nhiên là một hôn quân không hơn không kém.

Nàng thật không biết loại hoàng đế như hắn làm thế nào để an ổn mà ngồi trên ngôi vị này hơn mấy chục năm qua?

“Ta muốn đi thì bất cứ kẻ nào cũng không ngăn cản được!” Diệp Vân Thường không chút sợ hãi nhìn thẳng Thiên Vũ đế, gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười lạnh lẽo.

Thiên Vũ đế tức giận đến cả người đều run rẩy, đáy mắt hiện ra sát khí. Nếu không thể khiến nữ nhân này làm việc cho hắn thì phải diệt trừ hậu hoạn, tuyệt đối không thể để nàng ở cạnh Yến Mộ Thành.

Buồn cười là ý chỉ kia chính tay hắn phê duyệt, bây giờ lại hối hận vạn lần...

Đúng lúc đó, một thái giám ngoài cửa vội vã chạy vào bẩm báo: “Bệ hạ...việc lớn không tốt...quốc khố bị hỏa hoạn...tất cả mọi người đang dập lửa...”

“Cái gì?” Thiên Vũ đế đứng bật dậy, trong quốc khố không chỉ có rất nhiều bảo vật mà còn có trân bảo của hắn, những trân bảo đó dù có tiền cũng không mua được.

Vì sao đột nhiên quốc khố lại hỏa hoạn?

Không được, hắn không thể chờ đợi ở đây, hắn phải qua đó xem tình hình thế nào...

“Dẫn đường, trẫm muốn đích thân đến xem.” Cuối cùng Thiên Vũ đế cũng không dây dưa cùng Diệp Vân Thường nữa, vội vàng dẫn theo một đám người đi phía quốc khố.

..........

Sau khi trở về Diệp gia, Diệp Bảo Dương cũng không nhìn lấy Diệp Mộng Dao thêm lần nào, chỉ phân phó cho nha hoàn mang nàng trở về viện của mình, đứa con gái này làm cho hắn mất hết mặt mũi, sao hắn có thể thương yêu nàng như trước kia được nữa?

“Tại sao nha đầu Diệp Vân Thường kia có thể đột nhiên có thay đổi lớn như vậy?” Diệp Bảo Dương cau mày, nếu như chuyện lúc đầu Diệp Vân Thường lộ ra thực lực võ giả cấp bảy làm cho hắn hận nha đầu này đã lừa dối mình thì hiện tại đã biết được thực lực chân chính của nàng, Diệp Bảo Dương thật sự đã biết được thế nào là sợ hãi.

Sớm biết nàng mạnh như thế, lúc đầu hắn không nên để nàng sống sót đến bây giờ, hiện tại hối hận đã muộn.

Vào lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, không đợi hắn kịp đi ra xem đã xảy ra chuyện gì, đã thấy một đám lão quan viên từ bên ngoài đi vào.

“Diệp gia chủ, chúc mừng...chúc mừng nha.”

Vừa mở miệng là Hộ bộ thượng thư Đỗ Minh Triết, hắn vừa vào đã tươi cười chúc mừng.

Diệp Bảo Dương cười khổ, nói: “Ta thì có gì để chúc mừng?”

“Sao lại nói không có! Đại tiểu thư Diệp Vân Thường của quý phủ đạt được quán quân đại hội, được Hoàng Sơn Môn coi trọng, như vậy chẳng lẽ không phải là chuyện vui hay sao?” Đỗ Minh Triết kì quái nhìn hắn nói.

Diệp Bảo Dương nghe hắn nói như vậy, đành phải đè nén lo lắng trong lòng xuống, bên ngoài bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Nói như vậy là Đỗ đại nhân chưa biết chuyện là nha đầu Diệp Vân Thường này đối với ta luôn đối nghịch với nhau, đối với chuyện tình năm đó xảy ra với cha mẹ nàng đến bây giờ nàng vẫn còn vướng mắc với ta."

Ai ngờ nghe Diệp Bảo Dương nói vậy, Đỗ Minh Triết vẫn chưa rời đi, ngược lại còn cười nói: “Diệp gia chủ, hai người đều chung một dòng máu, Diệp Vân Thường nói thế nào cũng là cháu gái ruột của ngươi, chỉ cần khuyên bảo nàng một chút, vậy thì nàng sẽ không thể không hiểu cho ngươi.”

Diệp Bảo Dương cảm thấy lời nói của Đỗ Minh Triết nói có lý, cũng buông xuống thấp thỏm trong lòng, đương nhiên cũng tiếp nhận lời chúc mừng của những người khác. Hắn cứ nghĩ chỉ cần hắn hạ mình đến khuyên bảo thì Diệp Vân Thường sẽ nghe theo lời hắn vậy.

Một thời gian sau, ngoại trừ những người quyền quý trong thành Kính An, ngay cả người của Hoàng Sơn Môn cũng đến Diệp gia, ngỏ lời muốn thu đồ đệ, nhưng đều thất vọng mà quay trở về.

Về phần Diệp Vân Thường, sau khi ra khỏi Hoàng cung thì nàng ở trong Tử Yên viện không ra ngoài một bước.

Ngày đó nàng vừa đi ra khỏi cung, đã thấy Diệp Trí Mặc đã đứng chờ bên ngoài đã lâu, trên môi còn có nụ cười tươi, ánh mắt nhìn chăm chú ngọn khói lửa bốc lên cao trong Hoàng cung, nàng liền hiểu được vì sao đột nhiên quốc khố lại bốc cháy, đó chắc chắn là chuyện tốt của đệ đệ nàng.

Nhưng điều này không ngờ được là câu trả lời của Diệp Trí Mặc khi nàng hỏi hắn về chuyện đốt quốc khố thì hắn lại nói là không phải là hắn làm. Vậy chuyện đó là do ai làm? Và tại sao?

Chuyện đó Diệp Vân Thường cũng không để tâm nhiều, không nghĩ ra thì thôi, nàng còn việc khác phải làm, đó chính là cuộc tập huấn cho người của nàng.

Hôm nay, nàng vừa mới cất đan dược đã luyện chế được vào nhẫn không gian, liền nghĩ đến đã lâu rồi mình không đến gặp Vân Hi cho nên dọn dẹp lại dụng cụ luyện đan xong thì dự định sẽ rời khỏi nhà.

Nàng vừa bước chân ra khỏi phòng, Diệp Trí Mặc đang đứng chờ bên ngoài, nghe tiếng động, hắn quay người lại, thấy Diệp Vân Thường từ phòng luyện đan bước ra liền bước đến, cười tươi nói: “Tỷ đã luyện chế xong rồi sao?”

“Ừm, đệ đứng đây bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm...ừm khoảng nửa canh giờ.”

“Lâu như vậy, sao đệ không đến gọi ta mà lại đứng ngoài đây chịu khổ vậy?” Diệp Vân Thường nhìn ánh nắng trên cao, tuy là mới vào mùa hạ nhưng không khí cũng đã rất nóng, vậy mà đệ ấy đứng ngoài sân chờ nàng nửa canh giờ.

“Đệ sợ sẽ làm phiền đến tỷ nên...” Diệp Trí Mặc biết lúc Diệp Vân Thường luyện chế đan dược sẽ phải tập trung cao độ, không thể mất tập trung, nếu không nhẹ thì luyện chế thất bại, nặng thì sẽ bị rối loạn linh khí trong cơ thể như vậy rất nguy hiểm.

Diệp Vân Thường cũng hiểu lo lắng của đệ ấy nhưng nhìn gương mặt bị nắng nóng làm cho đỏ bừng, liền đau lòng.

“Tỷ biết đệ lo lắng cho tỷ nhưng đệ cũng phải lo cho bản thân mình nữa chứ, nếu đệ bị bệnh thì làm sao?”

“Còn có tỷ mà, tỷ sẽ không để đệ xảy ra chuyện gì!” Diệp Trí Mặc làm nũng, ôm lấy cánh tay Diệp Vân Thường lung lay.

“Được rồi, đệ cùng ta ra ngoài, tỷ có người muốn giới thiệu cho đệ biết.”

Diệp Trí Mặc gật đầu, cùng Diệp Vân Thường rời khỏi Diệp gia.

Chưởng quầy Thiên Nguyệt Đường đã sớm quen với việc Diệp Vân Thường đến nơi này, cũng không thấy ngạc nhiên khi nàng xuất hiện, trực tiếp dẫn nàng đến phòng luyện đan.

Lúc đến phòng luyện đan, Vân Hi liếc mắt thấy Diệp Vân Thường đang đi tới, đôi mắt liền sáng lên, nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ nàng.

“Nha đầu, sao hôm nay lại có thời gian đến đây?”

“Ta đến xem người” Diệp Vân Thường chớp mắt, đảo mắt nhìn xung quanh, nói tiếp: “Sư phụ, người đang làm gì vậy?”

“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là Thiên Nguyệt Đường có một gốc dược liệu khô héo, ta đang tìm xem có biện pháp nào cứu được nó hay không?”

Khi nói chuyện, Vân Hi nhìn Diệp Vân Thường, ánh mắt khi nhìn thấy người thiếu niên đang đứng phía sau nàng lóe sáng, tươi cười nói: “Đây là...”

Diệp Vân Thường mỉm cười, đẩy Diệp Trí Mặc lên phía trước một chút: “Đây là đệ đệ của ta, hắn gọi là Diệp Trí Mặc! Tiểu Mặc, đây là sư phụ của tỷ, Vân Hi đại sư.”

Diệp Trí Mặc cung kính chấp tay hành lễ, cúi chào: “Vân Hi đại sư.”

Vân Hi nở nụ cười tươi, bước chân đến nhẹ đỡ tay Diệp Trí Mặc lên, vui lòng nói: “Được, tốt lắm! Quả nhiên là giống như những gì bọn họ nói, cũng là một thiên tài trong tu luyện.”

Tuy là Diệp Trí Mặc không hiểu những gì lão tiền bối này nói nhưng có lẽ là đang khen hắn đi.

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, Diệp Vân Thường đã đến nhìn gốc dược liệu đang nằm trên bàn, đó là một gốc dược liệu như một đóa hoa sen sáu cánh, tim sen màu đỏ tỏa ra ảm đạm, các cánh hoa cũng rũ xuống, hiển nhiên là nó sắp chết đến nơi rồi.

“Lục hỏa liên?” Diệp Vân Thường giật mình, lục hỏa liên này là dược liệu dùng để luyện đan dược trung cấp Địa đan Tẩy tủy đan, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.

“Sư phụ, nếu ta có thể cứu sống được nó, người tặng nó cho ta có được không?” Ánh mắt Diệp Vân Thường sáng lên, nàng có hứng thú với lục hỏa liên này.

Vân Hi cười tươi, nói: “Dù sao nó cũng sắp chết, ta có giữ lại cũng vô dụng, nếu như ngươi có thể cứu được nó thì ta sẽ tặng nó cho ngươi.”

Nghe hắn nói vậy, Diệp Vân Thường cũng không nói nhiều, nàng đi đến cạnh lục hỏa liên, nhẹ nhàng đặt tay lên nó, trong chớp mắt, một luồng ánh sáng màu xanh ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi chảy vào trong lục hỏa liên.

Thái độ Vân Hi đang bình tĩnh nhưng khi cảm nhận được lục hỏa liên có biến hóa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, kinh ngạc nhìn lục hỏa liên đang được bao bọc trong ánh sáng kia.

Tuy là cảm giác không rõ ràng lắm nhưng lục hỏa liên đã có chút sự sống...

Sắc mặt Diệp Vân Thường dần dần trắng bệch, những giọt mồ hôi lăn trên trán dọc theo đường cong khuôn mặt tinh xảo, “tách” một tiếng rơi xuống đất, giờ phút này trong phòng luyện đan cực kỳ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.

Vân Hi vẻ mặt như không dám tin nhìn lục hỏa liên đang dần biến thành màu đỏ tươi, hắn có cảm giác như đang ở trong mơ.

“Chuyện này không có khả năng? Loại chuyện này làm sao có thể xảy ra?”

Biếи ŧɦái...

Nha đầu này đúng là biếи ŧɦái quá rồi!

Không đợi Vân Hi hồi phục tinh thần lại, Diệp Vân Thường đã thu hồi tay, lục hỏa liên vốn sắp chết lúc này đã khôi phục sự sống.

Khoan đã...

Vân Hi khϊếp sợ trừng mắt, hai tay hung hăng xoa xoa mắt, lại nhìn lục hỏa liên trên bàn.

“Không đúng? Sao lại thành bảy cánh? Cái cánh hoa kia khi nào thì xuất hiện? Thất hỏa liên, ông trời ơi! Đây đúng là thất hỏa liên, trân quý hơn lục hỏa liên rất nhiều lần!”

Có thể khiến cho Vân Hi này phải hét lên trong hoảng sợ như vậy, có thể thấy trong lòng hắn chấn động đến cỡ nào.

Hắn không ngờ nha đầu này không những có thể cứu sống lục hỏa liên mà còn có thể biến nó thành thất hỏa liên? Trên đời này còn có người nào có thể yêu nghiệt như nàng sao? Nàng rõ ràng là không phải là con người nữa rồi.

Vân Hi kinh ngạc đến không nói nên lời, trong miệng chỉ lẩm bẩm “không phải là người”.

“Thất hỏa liên?” Diệp Vân Thường nhíu mày, đây cũng là chuyện trong dự đoán của nàng, từ lúc nàng có thể hồi sinh sự sống của gốc cây trong Tử Yên viện thì cũng đã dự đoán được năng lực này của mình, nàng thở dài thu thất hỏa liên vào nhẫn không gian, sau đó nhìn về phía Vân Hi vẫn còn đang kinh ngạc đến há hốc mồm.

Nàng nhướng mày, buồn cười nói: “Sư phụ, người đã hứa tặng hỏa liên này cho ta.”

Vân Hi nghe nàng nói vậy, nhịn không được liếc xéo nàng một cái: “Nếu đã đồng ý cho ngươi thì sao ta có thể lật lọng? Ngươi yên tâm đi, cho dù đó là lục hay thất hỏa liên cũng là của ngươi, chẳng qua là...nha đầu, năng lực này của ngươi đúng là không thể tưởng tượng được nên ngàn vạn đừng để người khác biết, nếu không sẽ mang lại tai họa cho chính mình.”

Trong lòng Diệp Vân Thường ấm áp, mỉm cười nói: “Sư phụ, người yên tâm đi, nếu ở đây không phải là người thì ta cũng sẽ không sử dụng năng lực này.”

Vân Hi bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không biết nên vui vẻ vì nha đầu này tin tưởng hắn hay phải thở dài vì nàng không biết che giấu năng lực này.

Nhưng hắn có thể tin tưởng, nếu như là ở trước mặt người khác nàng sẽ không sử dụng năng lực này.

Chỉ cần nghĩ đến một mầm non tốt như vậy lại do chính mình phát hiện, Vân Hi không nhịn được mà kích động, có lẽ đây là chuyện mà cả đời hắn sẽ không bao giờ hối hận, đó chính là nhận nha đầu này làm đồ đệ hắn.

“Đúng rồi, nha đầu, ta nghe nói người đệ đệ này của ngươi, hắn không thích làm luyện chế đan dược mà muốn luyện chế độc dược?” Như nghĩ đến chuyện gì, Vân Hi đột nhiên nói.

Diệp Vân Thường nhìn Diệp Trí Mặc đang ngồi bên cạnh, cười cười: “Phải, đệ ấy từ nhỏ đã yêu thích độc dược.”

“Ha ha, thật ra ta cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến của hắn...” Vân Hi vuốt chòm râu, cười nói, “Ta có một người cũng có sở thích luyện chế độc dược, hắn cũng đang tìm kiếm một người làm đồ đệ, ta thấy người đệ đệ này của ngươi có lẽ là sẽ hợp ý hắn.”

Diệp Vân Thường cười cười, dung nhan tuyệt mỹ trở nên sinh động hẳn, nói: “Chuyện này, ta không thể tự mình quyết định được, phải hỏi xem đệ ấy có đồng ý hay không?”

Nói xong Diệp Vân Thường nhìn sang Diệp Trí Mặc, tuy hai người là chị em ruột nhưng cũng không thể vì vậy mà nàng có thể tùy ý quyết định cuộc đời của hắn, tương lai của hắn sẽ do chính hắn lựa chọn, nàng tôn trọng quyết định của hắn.

Diệp Trí Mặc nhìn sang bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Diệp Vân Thường đang nhìn hắn, không do dự hắn gật đầu nói: “Được, ta sẽ đến gặp người đó...nếu hợp ý ta thì ta sẽ đồng ý làm đồ đệ hắn.”

Hắn muốn bản thân phải thật mạnh mẽ, cường đại như vậy hắn sẽ bảo hộ được những người mà hắn yêu thương.

Vân Hi vui mừng, cười tươi: “Được, vậy ta sẽ cho người truyền lời lại cho hắn, kêu hắn đến đây gặp ngươi, ta chắc chắn người kia sẽ hợp ý ngươi.”

Sư đệ, ta đã tìm được cho ngươi một đồ đệ tốt, ngươi làm sao để cảm ơn ta đây?

“Sư phụ...ta có việc muốn nhờ người.” Diệp Vân Thường nghiêm túc nhìn Vân Hi nói.

Vân Hi thấy nàng đang cười vui vẻ lại bỗng dưng lại nghiêm túc làm hắn cũng nghiêm túc theo, chờ đợi nàng nói tiếp.

“Người cũng biết đại lục này là nơi lấy thực lực để nói lên tất cả, người yếu thế sẽ không thể làm được việc gì và người cũng biết ta đến kinh thành này vì chuyện gì, ta cũng không muốn giấu diếm gì người, ta muốn tạo ra một thế lực riêng cho chính mình sử dụng.” Diệp Vân Thường kiên định, đáy mắt tỏa ra sự tự tin.

Vân Hi nhìn thấy sự tự tin của nàng, trong lòng rất vui vẻ, không ngờ nha đầu này lại có được một quyết định như vậy, nếu nàng mở miệng nhờ vả, hắn cũng rất vui vẻ mà giúp nàng một tay.

Diệp Vân Thường lo lắng nhìn sang Diệp Trí Mặc nói tiếp: “Cho nên ta phải rời đi một thời gian, nhưng ta lại không yên tâm để lại đệ ấy ở lại một mình...ta có thể nhờ người chăm sóc đệ ấy giúp ta một thời gian hay không?”

Vân Hi không ngờ nàng lại nhờ hắn chăm sóc cho em trai mà không phải là một việc khác, “Không phải chuyện gì lớn, nha đầu, ngươi cứ yên tâm mà làm việc của mình, còn hắn...yên tâm giao cho ta! Ta sẽ không để hắn có việc gì.”

“Vậy đồ nhi đa tạ sư phụ.” Diệp Vân Thường đứng lên, quỳ một chân xuống hành lễ cảm ơn.

Vân Hi vội vàng bước đến nâng nàng đứng lên, nở nụ cười nói: “Được rồi, mau đứng lên.”

“Còn những người ở Diệp gia kia, ngươi định sẽ làm thế nào? Có cần sư phụ giúp ngươi một tay hay không?” Vân Hi cầm ly trà mà Diệp Vân Thường vừa rót cho hắn, nhẹ uống một ngụm, nhàn nhạt nói.