Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nơi ở là một căn nhà được dựng lên cho những người tham gia hội thi đi săn ở qua đêm. Hoàng thượng, Hoàng hậu ở nơi khác, nơi này chỉ có người trẻ tuổi, một phòng hai người.

Người ở chung phòng với Diệp Vân Thường là một tiểu thư của một gia tộc lớn ở một thành phía Bắc của Vĩnh An quốc.

Lúc Diệp Vân Thường về phòng, người kia vẫn chưa quay về nên nàng cũng đi nghỉ ngơi, vì chỗ lạ nên nàng ngủ không sâu, khi người kia trở về đã khuya, nàng có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô gái kia.

Có lẽ người kia thấy Diệp Vân Thường đã ngủ nên cũng không muốn làm phiền đến nàng, nhẹ tay nhẹ chân lên giường của mình nghỉ ngơi.

Đối với người không thân thiết Diệp Vân Thường cũng không có ý muốn nói chuyện nên cũng nhắm mắt giả vờ ngủ, tựa như không hay biết người kia đã về.

Diệp Vân Thường nghe tiếng hít thở đều đều ở giường bên cạnh, xác thực người kia đã ngủ say, nàng nhẹ nhàng xuống giường.

Vì muốn người kia không bất ngờ tỉnh lại lúc nàng không có mặt ở chỗ này nên trước khi rời khỏi phòng, Diệp Vân Thường đã cho người kia dùng một chút dược, đây cũng chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi.

Sau khi dịch dung, lúc này Diệp Vân Thường đã biến thành một người khác, thay y phục dạ hành, mở cửa sổ nhảy ra, biến mất trong màn đêm.

Có thể nói Diệp Vân Thường biến mất mà không một người nào phát hiện.

Trong khu rừng tối đen, gió thổi làm xao động tán lá cây xào xạc, những cành cây khô đung đưa theo gió tựa như những bàn tay ma quỷ đang tìm kiếm con mồi, không trung lâu lâu lại vang lên tiếng kêu của những loài vật tạo nên một khung cảnh quỷ dị.

Từ xa xa xuất hiện những bóng đen cũng quỷ dị không kém, những bóng đen kia di chuyển nhanh đến nổi mắt thường không thể nhìn rõ, từng đường di chuyển biến hóa lạ lùng.

Chỉ trong chớp mắt những bóng đen kia đã tập trung thành một đội ngũ đứng chỉnh tề một nơi không xa nơi tổ chức hội thi, im lặng đứng đó, dường như đang chờ đợi.

Một bóng người từ xa đang đến gần, cách người đó di chuyển cũng không khác gì của những bóng đen kia, chỉ khác nhau ở chỗ người này xuất quỷ nhập thần, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt đội ngũ kia.

“Chủ tử!” những người kia đồng thanh cung kính chấp tay cúi đầu, gọi người vừa đến.

Ánh mắt người kia nhẹ đảo qua đội ngũ kia một lượt, nhàn nhã lên tiếng hỏi.

“Ừm! Đã đến đầy đủ rồi?”

Một người nhẹ nhàng bước ra, cung kính đáp: “Chủ tử! Tất cả đã tập hợp đầy đủ, tổng cộng có 15 người, chỉ chờ lệnh của người!”

Người kia nhìn một chút, lựa chọn trong đó bảy người, sau đó lại nói.

“Tốt, các ngươi theo ta, còn lại làm theo những gì ta đã căn dặn, sau khi làm xong thì trở về tổng bộ đi! Nhớ cẩn thận!”

“Dạ, chủ tử!” Tất cả đồng thanh đáp.

Người kia gật đầu, “Được rồi! Đi đi! Còn lại theo ta.”

Nói xong, đội ngũ chia ra hai hướng rời đi.

Một nhóm hướng đến nơi hoàng cung, một nhóm khác thì đi hướng ngược lại, biến mất trong đêm đen.

Hoàng cung Vĩnh An quốc.

Lúc này đêm cũng đã rất khuya, hầu như tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại những binh lính đi tuần đêm cùng ánh lửa lúc sáng lúc tối.

Vì hôm nay Hoàng thượng, Hoàng hậu đều đã xuất cung ra ngoài nên lúc này bên trong Hoàng cung cũng giảm bớt binh lính, rất thích hợp để làm những việc không thể để người khác biết.

Trên nóc nhà cao nhất của Hoàng cung Vĩnh An quốc, những bóng đen âm thầm không một tiếng động xuất hiện, sau khi nhận được chỉ thị của một người đứng đầu, những bóng đen kia lập tức tản ra tứ phía, lặng lẽ tiến vào Hoàng cung.

Nửa canh giờ sau, nhóm người kia cũng rời khỏi Hoàng cung, trên tay của một người còn cầm theo một vật gì đó, hai tay dâng lên cho người đứng đầu, sau đó bọn họ liền chia thành hai hướng khác nhau.

Nhóm người kia đã đi khỏi, người còn lại cũng không ở lại quá lâu cũng đã rời đi.

Sau khi người kia đã đi, sau một gốc cây to không xa một bóng người bước ra, ánh mắt nhìn hướng đi của người kia có chút đăm chiêu, có gì đó chợt lóe sáng trong mắt, sau đó xoay người biến mất.

......................

Sáng sớm đã có người đến gọi mọi người đến tập trung trước hội trường để chuẩn bị cho cuộc thi đi săn.

Lúc này trước hội trường đã gần như tập trung rất nhiều người, ngoài những người lọt vào vòng thi đi săn còn có người thân cùng những người đã bị loại ngày hôm qua cũng đến, họ đến cổ vũ tinh thần cho người thi đấu hôm nay.

Khi Diệp Vân Thường, Diệp Trí Mặc đến nơi thì mọi người đã tập trung rất đông, hôm nay thi đấu đi săn nên nàng mặc y phục gọn nhẹ, sẽ dễ dàng di chuyển hơn những y phục của nữ nhân váy áo các kiểu thật sự quá rắc rối, không thích hợp để đi săn.

Nàng một thân y phục màu đỏ, tóc dài cột cao để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, dung mạo tuyệt sắc cùng y phục kia kết hợp tạo cho người khác một cảm giác nàng không hề thua kém một nam nhân, khí thế dũng mãnh.

Hai người vừa đến đã thu hút ánh mắt của mọi người, thanh âm từ trong những người kia vang lên.

“Các ngươi mau nhìn xem, hai người kia thật là đẹp mắt! Trời ạ, trên đời này lại có một người tuyệt sắc như thế, không phải là một mà còn là hai người!”

“Không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn có thực lực cường đại! Tại sao lại có người có thể hoàn mỹ như thế cơ chứ?”

“Phải! Phải!”

“.....”

Đối với những lời khen ngợi của những người kia, Diệp Vân Thường không có chút biểu cảm, bình thản bước đến chỗ của nàng.

Diệp Trí Mặc trên miệng còn đang ngậm một cọng cỏ, khuôn mặt tuấn mỹ còn có chút trẻ con, y phục màu bạc nhẹ nhàng bay trong gió, khóe môi gợi lên nụ cười lười biếng.

Thời điểm ánh mắt hắn nhìn về hướng Lưu Thiên phía sau Yến Mộ Thành, nụ cười trên mặt cứng đờ, đáy mắt hiện lên tia sáng chán ghét.

Không sai, quả thật là chán ghét!

Nét mặt Lưu Thiên hơi động, không biết vì sao, thiếu niên trước mắt khiến Lưu Thiên có chút quen thuộc, tựa như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng trong kí ức của hắn lại không có chút ấn tượng gì về thiếu niên này, nhưng ánh mắt kia có chút...ừm hình như giống ai đó...

Nhưng vào lúc Lưu Thiên vẫn còn đang phân vân về ánh mắt kia thì Diệp Trí Mặc thu hồi mắt không nhìn hắn nữa.

Lưu Thiên nhìn thấy ánh mắt chán ghét lúc nãy của thiếu niên kia có chút khó hiểu, hắn đã làm gì người kia hay không, tại sao thiếu niên kia lại nhìn hắn với ánh mắt đó...

Vào lúc này, một thanh âm trào phúng truyền đến: “Đây không phải là Diệp Trí Mặc của Diệp gia sao... À~ ta lại quên mất...ngươi đã bị Diệp gia chủ trục xuất khỏi gia tộc rồi mà vậy nên hiện tại nên gọi ngươi là gì đây? Ha ha..”

Diệp Vân Thường nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người vừa nói chuyện.

Người kia là một nam nhân anh tuấn, mặt mày như kiếm, ánh mắt châm chọc, không thèm để Diệp Trí Mặc vào mắt.

“Hà Hoa Thanh!” Diệp Trí Mặc biến sắc, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi đến chỗ này để làm gì?”

“Làm gì? Ha ha...”

Hà Hoa Thanh cười lạnh, đảo mắt về phía Diệp Vân Thường bên cạnh Diệp Trí Mặc, hai mắt lập tức sáng lên, suýt nữa chảy nước miếng.

“Cô nương đây là...”

Hắn ra vẻ phong độ, phe phẩy cây quạt trong tay, ánh mắt trắng trợn đánh giá Diệp Vân Thường, không hề nhận thấy hơi thở đối phương ngày càng lạnh lẽo.

“Hà Hoa Thanh, nàng không phải là người mà ngươi có thể nhìn ngó!” Diệp Trí Mặc nghiến răng, đè nén xúc động muốn gϊếŧ người nói.

“Diệp Trí Mặc, ta nói thế này! Dù sao thì ngươi cũng không có hứng thú với nữ nhân hay là ngươi nhường mỹ nhân này lại cho ta đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt! Ngươi muốn ra giá thế nào, nếu không muốn tiền, ta cũng có thể dùng một viên đan dược Thanh Linh đan để đổi!”

Nhìn Hà Hoa Thanh không biết trời cao đất rộng, Diệp Trí Mặc cười lạnh, nếu hắn biết, Diệp Vân Thường là ai, chỉ cần tiện tay có thể lấy ra cả nắm đan dược Thanh Linh đan kia, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì...

“Cút!”

Diệp Vân Thường nhìn nam nhân chắn trước mặt mình, nàng nâng mắt, ánh mắt lạnh thấu tận xương, sắc bén như kiến quét về phía nam nhân.

Hắn hơi ngẩn ra một chút, rồi bất giác cười phá lên: “Mỹ nhân thật là có cá tính, hay là ngươi đi theo ta đi, ngươi đi theo tên biếи ŧɦái này có gì tốt, hắn không có hứng thú với nữ nhân đâu, hắn chỉ có thể với...nam nhân mà thôi! Ha ha!”

Dứt lời, hắn muốn vươn tay vuốt ve dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.

Nhưng còn chưa đυ.ng vào nữ tử, trên người đối phương đã bộc phát khí thế cường đại làm Hà Hoa Thanh bay ra ngoài.

Nhất thời, mọi người đều tập trung nhìn về phía này.

Diệp Trí Mặc có chút đồng tình nhìn Hà Hoa Thanh, nở nụ cười nhạo báng, đừng nhìn bề ngoài tỷ ấy luôn tươi cười mà nghĩ tỷ ấy dễ bị khi dễ, thật ra chính là một lão hổ, ai đυ.ng tới liền xui xẻo...

“Tiện nhân đáng chết, ngươi cũng dám đánh ta?”

Hà Hoa Thanh giận tím mặt, vừa định hung hăng giáo huấn Diệp Vân Thường, liền nghe thây một thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Hà Hoa Thanh!”

Thân thể Hà Hoa Thanh lập tức chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cô gái mặc y phục màu xanh nhạt bên cạnh: “Vũ tiểu thư, nữ nhân này thật quá đáng, ta muốn giáo huấn nàng một trận!”

Nữ tử kia khẽ cau mày, ngữ khí không nóng không lạnh khiến người ta nghe không ra cảm xúc gì: “ Đi thôi.”

Trước khi rời đi, nàng nhàn nhạt liếc Diệp Vân Thường một cái, các liếc mắt này hàm chứa sự cao ngạo và khinh thường, tựa như muốn nói, Diệp Vân Thường chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng để nàng ra tay...

Diệp Vân Thường chăm chú nhìn theo hai người đã đi xa, trầm ngâm nửa ngày hỏi: “Bọn họ là ai?”

“Nữ tử kia thì đệ không biết nhưng nam nhân kia, là người mà đệ đã gặp qua ở Ngọc Xuân viện! Lúc bị hắn gặp đệ...đang trong cảnh tượng có chút khó nói...”

Ánh mắt Diệp Vân Thường lập lòe, nhưng cũng không hỏi gì thêm, nàng hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Diệp Trí Mặc đang đỏ bừng, hơi mỉm cười, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ bao phủ dung nhan tuyệt sắc.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Người tham gia cuộc thi hôm nay cũng khác biệt hoàn toàn với những người ngày hôm qua, người nào cũng rất tài giỏi.

Lúc này, chỗ báo danh ồn ào náo nhiệt.

Hà Hoa Thanh vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai người đang đi đến, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan.

“Diệp tiểu thư, Diệp thiếu gia!”

Thái giám tổng quản cười cười, nhìn hai người đang đi đến, hai tay cầm thẻ bài gỗ đưa cho Diệp Vân Thường.

“Đa tạ, đi thôi.”

Diệp Vân Thường cầm hai thẻ bài gỗ kia, quay người rời đi.

Sau khi những người tham gia cuộc thi đi săn đã có thẻ bài của mình, đều tập trung trước mảnh đất trống trước một khu rừng.

Nơi đây gọi là Ám dạ hỗn độn, là một trong các khu rừng của Vĩnh An quốc.

Khu rừng này rộng mấy trăm dặm, nối liền không dứt, cả ngày đều là đêm tối, cho nên mới được gọi là Ám dạ hỗn độn. Nghe nói nhiều năm qua đều không có ai có thể vượt qua được hết cả khu rừng này, cũng không ai biết chỗ sâu nhất trong Ám dạ hỗn độn này là nơi nào.

Mọi người đều không ngờ lần này bọn họ sẽ thi đấu ở một nơi hung hiểm thế này.

Lập tức, mọi người hai mặt nhìn nhau, đáy mắt hiện ra vẻ chấn động.

“Các vị yên tâm đi, vì sự an toàn của các vị, Hoàng thượng đã chuẩn bị cho các vị bùa truyền tống, thời khắc nguy hiểm thì xé lá bùa truyền tống sẽ lập tức thoát ra khỏi Ám dạ hỗn độn, chẳng qua...nếu như vậy thì sẽ bị xử thua.”

Tổng quản thái giám nâng cằm, nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi ở phía dưới.

Nghe vậy, mọi người mới thở ra một hơi, dù sao Ám dạ hỗn độn quá mức hung hiểm, không có bảo đảm toàn thân trở ra thì ai mà dám đi mạo hiểm chứ?

Như vậy không phải là đi tìm chết sao?

Đảo mắt qua đám người đang cúi đầu ghé tai thảo luận, thanh âm của Tổng quản lại vang lên.

“Được rồi, nếu như không còn gì thắc mắc thì mọi người có thể bắt đầu.”

Diệp Vân Thường cười nhạt, không nói gì thêm, ôn hòa nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

.................

Ám dạ hỗn độn quanh năm đều là đêm tối.

Ánh sáng bao trùm lên những cây đại thụ che trời, thấp thoáng trên mặt đất như những bóng ma.

Lúc này giữa rừng rậm, một mảnh âm u tĩnh mịch, những người đi vào đã phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này...

Gió thổi vù vù, chân đạp lên lá cây trên mặt đất phát ra tiếng vang sàn sạt, trong bóng tối có vẻ quỷ dị...

Đặc biệt là trong Ám dạ hỗn độn có rất nhiều ma thú yêu thú nguy hiểm...

Diệp Vân Thường quét mắt về phía bên cạnh, lần thi đấu này đúng là được lựa chọn rất tốt...

Mười lăm người, trong đó mười người là võ giả cấp bảy, hai võ giả cấp tám, hai võ giả cấp Hậu thiên là Yến Mộ Thành, Diệp Trí Mặc và một võ giả cấp Tiên thiên là Diệp Vân Thường.

“Đi thôi.”

Nàng hơi ngước mắt lên, dung nhan tuyệt sắc trong bóng đêm bao phủ một vầng sáng nhạt, nhàn nhạt nói.

Ám dạ hỗn độn, khí lạnh vờn quanh.

Rừng cây rậm rạp, đại thụ che kín bầu trời gần như không nhìn thấy ánh mặt trời, ngẫu nhiên còn có truyền đến hơi thở của ma thú cùng yêu thú cường đại, thâm trầm đến khủng bố.

Đột nhiên, trong bụi cỏ, từng đạo thân ảnh xẹt qua bóng tối, ánh mắt lập lòe u quang làm người ta rét run.

“A!!!”

Một cô gái nhịn không được kinh hô một tiếng, theo bản năng trốn sau lưng một nam nhân.

Nam nhân kia không nói gì, mày nhăn lại: “Là ám dạ yêu lang!”

Diệp Trí Mặc cũng nói thêm vào: “Còn là ám dạ yêu lang vương!”

Nơi mà Ám dạ yêu lang vương xuất hiện, tất nhiên có thể triệu hồi một đám ám dạ yêu lang...

Nam nhân kia nghe Diệp Trí Mặc nói như vậy ánh mắt tràn ngập cảnh giác: “Mọi người cẩn thận, ám dạ yêu lang vô cùng hung ác, tộc đàn cường đại, còn rất mang thù, nếu gϊếŧ một con ám dạ yêu lang thì từ nay về sau, ám dạ yêu lang sẽ đuổi gϊếŧ dựa theo hơi thở lưu lại trên người.”

“Ngao ô!”

Ám dạ yêu lang vương gào thét một tiếng dài.

Lúc này, một số ám dạ yêu lang ở một nơi không xa chạy như điên đến, trong bóng tối tạo nên một cảnh tượng khủng bố...

“Quả nhiên là như thế”, Diệp Trí Mặc ánh mắt hứng thú nhìn bầy ám dạ yêu lang đang đến gần, cười nói: “Ám dạ yêu lang vương có năng lực kêu gọi các ám dạ yêu lang khác...”

Diệp Vân Thường không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào những con ám dạ yêu lang từ xa lao nhanh tới, một lúc sau ung dung mở miệng: “Đệ có hứng thú thi với tỷ hay không?”

Những người khác ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn thần sắc thản nhiên của Diệp Vân Thường, có chút hốt hoảng cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.

Đối mặt với nhiều ám dạ yêu lang như vậy mà nàng lại nói ra một câu nhẹ nhàng như vậy?

“Thế nào?” Diệp Vân Thường dời mắt nhìn Diệp Trí Mặc đang sững sờ, trong mắt ẩn chứa ý cười, “Đệ không có tự tin khi đối mặt với nhiều ám dạ yêu lang?”

Đột nhiên, Diệp Trí Mặc hồi phục tinh thần, trên gương mặt đáng yêu lộ ra nụ cười tự tin.

“Ai nói đệ không có tự tin? Không phải chỉ là một đàn ám dạ yêu lang thôi sao, đệ còn chưa từng sợ ai đâu.”

“Được.” Diệp Vân Thường cười nói: “Vậy chúng ta thi xem ai gϊếŧ được nhiều ám dạ yêu lang hơn, người nào thua thì phải bị phạt...”

Dứt lời, Diệp Vân Thường nâng tay lên, một thanh kiếm màu đỏ chợt xuất hiện trong tay nàng, nhanh chống vọt về phía ám dạ yêu lang.

Phụt!

Hỏa kiếm sắc bén cắt ngang yết hầu một con ám dạ yêu lang, máu tươi bắn ra, vậy mà lại không dính một chút nào lên y phục của Diệp Vân Thường.

Mùi máu tươi nhàn nhạt bay tán vào bóng tối...

Diệp Trí Mặc cũng không muốn thua kém, nâng tay lên, trong bàn tay xuất hiện một thanh kiếm màu bạc, thân thể nhanh chóng vọt vào vòng vây của ám dạ yêu lang.

Từng con từng con ám dạ yêu lang ngã xuống trong vũng máu.

“Ngao ô!”

Ám dạ yêu lang thấy thuộc hạ của mình từ từ ngã xuống, lập tức sốt ruột tru lên một tiếng thật dài.

Nhưng dường như những con ám dạ yêu lang lại không nghe theo hiệu lệnh của ám dạ yêu lang vương, tấn công hai người kia không ngừng.

Ám dạ yêu lang vương giận dữ, thuộc hạ không nghe theo hiệu lệnh, làm sao nó có thể chịu đựng được?

Đột nhiên mọi người nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ xẹt qua không trung, móng vuốt hung hăng đánh về phía Diệp Trí Mặc.

Phanh!

Trong chớp mắt, thân thể Diệp Trí Mặc được ôm vào ngực,nhẹ nhàng tránh khỏi móng vuốt kia.

Diệp Trí Mặc liếc mắt nhìn người đang ôm hắn, là Lưu Thiên.

“Ngươi không biết tránh ra sao?”

Hắn nghe Lưu Thiên nói như vậy lại nhìn đến chỗ lúc nãy đứng thì thấy một ám dạ yêu lang bị mất đầu, thì ra lúc đó nếu Lưu Thiên không mang hắn tránh ra nơi đó thì có lẽ cái xác nằm đó là hắn chứ không phải là con ám dạ yêu lang kia.

Diệp Trí Mặc hơi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên hắn cùng người khác thân thiết đến vậy, bất quá, hình như cũng không bài xích sự thân thiết này...

“Cảm ơn.” Diệp Trí Mặc nhẹ giọng nói, sau đó tựa như thấy có gì đó sai sai, tại sao vòng tay của người kia có chút...hình như có hơi chặt thì phải, “Có thể buông ta ra được rồi đấy, hay là ngươi muốn chúng ta cứ đứng ôm nhau cho người khác nhìn?”

Lúc này, Lưu Thiên mới bừng tỉnh, ánh mắt liếc qua nhìn thấy mọi người đang nhìn chằm chằm hai người họ, vội vàng buông tay ra, ngại ngùng cúi đầu: “Xin lỗi đã thất lễ!”

“Không...không có gì! Cảm ơn vì đã ra tay hỗ trợ.”

“Vâng.”

Từ lúc nào Yến Mộ Thành cũng đã tham gia vào, vừa nâng kiếm giải quyết một ám dạ yêu lang nữa, hắn quay đầu nhìn Diệp Vân Thường, vừa nhìn thấy, tim hắn suýt chút nữa ngừng đập...

Trong bóng tối, y phục đỏ tươi nổi bật, nữ tử cầm thanh kiếm đỏ tươi, oanh một tiếng, thân kiếm bay ra vô số ngọn lửa, khí thế ào ạt...

Ngọn lửa đi đến đâu, nơi đó không còn sự sống, ánh lửa đỏ càng làm nữ tử thêm tuyệt sắc...

Yến Mộ Thành nhìn thân ảnh trước mắt, đáy mắt có chút kinh diễm: “Nữ nhân này...có chút quen thuộc.”

Bất quá, Yến Mộ Thành cũng không được rảnh rỗi để chú ý Diệp Vân Thường quá lâu, tầm mắt hắn bị ám dạ yêu lang hấp dẫn, lại lần nữa gia nhập cuộc chiến...
« Chương TrướcChương Tiếp »