Chương 30

Mọi người đều sốc, chỉ có y tá lao tới: "Nôn ngay, nhanh lên!"

Dù Thẩm Thời Tự trúng độc nhưng động tác né tránh vẫn rất linh hoạt, cô nhanh chóng né tránh mọi người đang tấn công, tay che miệng lẩm bẩm: "... Khó ăn."

Mọi người: "..."

Chuyên viên đàm phán ôm trán, nói thì thầm gần như không nghe thấy: "Ra vậy, sức mạnh tuy lớn nhưng trí tuệ có lẽ chỉ ở mức trẻ con."

Trác Tiếu Hải: "..." Rất khó phản bác.

Hạm trưởng cố nhịn cười: "Chúng tôi đã liên lạc được với căn cứ quân sự thứ ba, chúng ta đi thôi."

Cô ấy nói câu này rất nhẹ nhàng nhưng thực ra là để thăm dò ý kiến của Thẩm Thời Tự, mà người kia ngẩng đầu nhìn họ.

Không có cái gật đầu của Thẩm Thời Tự, mọi người cũng không dám hành động, chỉ chờ cô suy nghĩ ra kết quả.

Sau khoảng bảy tám giây im lặng, Thẩm Thời Tự quay quanh họ một vòng, đột nhiên quay đầu giơ tay lên, từ trên trời hút xuống một vật gì đó.

Mọi người nhìn kỹ: Một chiếc máy bay không người lái dùng để trinh sát. Có lẽ là từ căn cứ được phái ra để xác định vị trí và số lượng của họ.

Thẩm Thời Tự nhìn qua chiếc máy bay không người lái, làm động tác nhét vào túi mặc dù cô không hề có túi ở thắt lưng, nhưng máy bay không người lái nhanh chóng biến mất theo động tác đó.

Mọi người: "..." Vậy là của cô rồi à?

Làm xong tất cả, Thẩm Thời Tự vô tư chạy quanh họ hai vòng rồi dừng lại, đột nhiên không có việc gì làm, cô bắt đầu nhảy lò cò tại chỗ.

Hạm trưởng dò hỏi: "Tôi dẫn đường nhé?"

Thẩm Thời Tự dừng lại.

Hạm trưởng tiến lên một bước, Thẩm Thời Tự lập tức theo hướng cô ấy đi, còn chạy nước rút ra một đoạn xa, đứng tại chỗ quay đầu nhìn lại.

Dù không có biểu cảm trên mặt nhưng có vẻ như đang thúc giục.

Mọi người: "..." Không, chúng tôi không có thể lực và sức bền như cô, cũng không thể không ăn không uống không ngủ chạy suốt mười ngày.

Vậy nên... nhiệm vụ hộ tống thực sự rất phiền phức.

Thỉnh thoảng Thẩm Thời Tự dừng lại chờ đợi những NPC chậm chạp, khi buồn chán lại đi thu thập tài nguyên gần đó, quay lại thấy NPC đi xa lại đuổi theo. Sau khi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô cũng quay lại được chỗ xác phi thuyền.

Kỹ thuật viên nói: "Trên phi thuyền có một chiếc xe bọc thép, chắc có thể chở được tất cả chúng ta. Chắc căn cứ sẽ gặp chúng ta giữa đường để đổi xe. Chỉ không biết xe có bị hỏng không thôi."

Thẩm Thời Tự tiến lại gần, tương tác với cánh cửa bên cạnh.

[Dường như cánh cửa bị hỏng.]

Hiểu rồi.

Thẩm Thời Tự rút dao dài ra, chuẩn bị chém cửa.

"Đợi đã!" Một NPC khác lại lên tiếng.

Đám NPC này sao cứ bảo chờ đợi suốt vậy, từng phút từng giây trong cuộc sống giả lập của người chơi đều rất quý giá, hiểu không?

Thẩm Thời Tự không để ý, trước tiên dùng kỹ năng định vị điểm yếu cắt đôi cửa rồi dùng vũ trụ dẫn lực kéo chiếc xe bọc thép bị biến dạng ra ngoài, tiến thẳng đến vị trí lái xe.

Nhưng khi cô đã ngồi chờ một lúc lâu, không một NPC nào lên xe.

Thẩm Thời Tự tò mò thò đầu ra khỏi cửa sổ xem có NPC nào mắc kẹt không, nhưng thấy họ đều đứng yên không di chuyển, mặt mày tái xanh.

Thẩm Thời Tự suy nghĩ, bám vào cửa sổ xe giơ tay ra định tự mình kéo từng người lên xe.

"Đừng đυ.ng vào!!" Một NPC lập tức hét lên: "Tôi tự lên, tôi tự lên."

Anh ta chạy thẳng tới cửa xe, những NPC khác cũng như hiểu ra, bước chân chậm rãi leo lên xe.