Chương 28

Người chơi sau lưng Yến Lãng bỗng thốt lên một tiếng “Má nó”. Yến Lãng giật mình, sau đó anh ta nhìn kỹ hơn thì thấy, hóa ra nơi đó đang đặt một con người giấy thô ráp.

Khuôn mặt của người giấy này được vẽ đôi mắt đen, hai má đỏ chói, và một đường thẳng làm miệng.

“Người ngủ ở đây chắc chắn điên cả rồi! Sao lại đặt người giấy trong này vậy trời, làm em sợ hết hồn.” Đồng đội phía sau có lẽ thật sự bị dọa, cậu ta bắt đầu nói nhiều, rồi không ngừng lảm nhảm với Yến Lãng một hồi.

Yến Lãng nhìn chằm chằm vào người giấy.

[Bạn sử dụng phân tích nhược điểm với người giấy.]

[Bạn thấy rằng toàn thân nó đều là nhược điểm.]

Yến Lãng đưa tay chọc vào, đầu người giấy bị anh ta chọc đến lắc lư, anh ta cười lạnh một tiếng.

“Anh Yến à, con người giấy này nhìn qua giống như thật vậy. Em đã thấy người giấy khi ông nội em qua đời, nhưng nó khác với con người giấy này lắm.” Nhưng khác ở đâu thì cậu ta lại không nói được.

Yến Lãng hững hờ nghe đồng đội nói. Anh ta cảm thấy mình chỉ cần dùng một chút lực là có thể chọc thủng một lỗ trên người giấy này rồi.

Bỗng nhiên tay của anh ta dừng lại. Một loại cảm giác hoảng sợ khó hiểu quét qua người, Yến Lãng nhìn ra phía sau. Đằng sau là người đồng đội đang trò chuyện rôm rả và một chiếc giường trống. Yến Lãng lại nhìn về phía ban công nơi có rèm cửa bị gió thổi nhẹ. Sau đó anh ta nhìn ngẩng đầu lên nhìn về phía trần nhà, chỉ thấy bên trên là chiếc quạt điện kiểu cũ dính đầy mạng nhện và hai con côn trùng nhỏ đã chết trong tơ nhện.

Yến Lãng nhìn quanh một lượt, anh ta chẳng thấy có gì bất thường cả. Sau đó anh ta nhìn về phía người giấy có vô dạng đáng sợ này rồi nói: “Chậc.”

Yến Lãng đánh ngã người giấy xuống đất chỉ trong một cú đấm. Người giấy nhẹ nhàng ngã xuống đất không phát ra tiếng động gì, nhưng người đồng đội phía sau lưng bỗng hét lên một tiếng. Yến Lãng quay đầu lại thì thấy người đồng đội của mình đang hết hồn nói: “Em còn tưởng là người giấy tự mình di chuyển nữa đấy.”

“Là do tôi đánh thôi.” Yến Lãng an ủi.

“Con người giấy này kỳ lạ quá...” Đồng đội vỗ đầu mình một cái rồi bỗng nhiên nói: “Là ở đôi mắt!”

Yến Lãng: “?”

“Anh Yến! Em biết vì sao không giống rồi! Khi em tham dự đám tang của ông nội lúc còn nhỏ, không có con người giấy nào được vẽ mắt khi chôn cất cùng ông em cả. Lúc đó em đã đến hỏi ba là có chuyện gì xảy ra, ông ấy đã cho em một cái hạt dưa to rồi bảo rằng chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Đồng đội vừa nói vừa quay lại nhìn người giấy nằm trên mặt đất, người giấy thô sơ bị Yến Lãng đánh ngã muốn lệch cả đầu. Hai con mắt đen láy trong cái đầu gần như đã đứt đang nhìn chằm chằm anh ta.

Lạ thật, trước đó khi anh ta hành động dưới ánh mắt của một đám NPC cũng không có cảm giác mạnh mẽ như ánh mắt đang nhìn chằm chằm của người giấy này.

Đồng đội ngại ngùng cười gượng rồi nói: “Sau này em mới biết, không thể vẽ mắt cho người giấy, vẽ lên thì giống thật lắm.”

Yến Lãng nhìn người giấy quá mức giả tạo này, anh ta hơi nhíu mày rồi thu lại tầm mắt, nhìn về phía chiếc giường vẫn còn đang bị che khuất.

Trên giường này có thứ gì?

Yến Lãng giơ tay nắm lấy góc màn rèm còn chưa được mở ra. Trong phòng ngủ tối tăm bỗng vang lên một tiếng “rầm” lớn, Yến Lãng phản xạ có điều kiện quay đầu sang nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên đóng lại.

Bây giờ không có gió, làm sao cửa có thể tự đóng lại được?

Yến Lãng thu tay lại rồi chậm rãi đi về phía cửa phòng ngủ.

Một bước, rồi lại hai bước. Một loại cảm giác nhòm ngó mãnh liệt dần dần dâng lên khi Yến Lãng đến gần. Yến Lãng nhíu mắt lại rồi nhìn về phía cửa sổ nhỏ bên trên phòng ngủ, có một cái đầu đen nhánh bỗng lướt qua trong ô vuông nhỏ.

“Có người, mau đuổi theo!”

Yến Lãng quá to một tiếng rồi mở cửa đuổi theo không chút do dự, tốc độ nhanh như tiếng gió rít gào.

Người đồng đội phía sau anh ta cũng vội vàng chạy theo. Sau khi hai người vội vàng rời đi, cánh cửa kia lại lần nữa đóng lại.

Trong căn phòng xanh lạnh lẽo, người giấy đang ngã dưới đất không biết từ khi nào đã đứng dậy về chỗ cũ. Đôi mắt nó đen láy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đang rời đi, khóe miệng dường như hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

Tấm rèm đen từ từ buông xuống, cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

“Rầm rầm rầm.”

Tiếng bước chân gấp rút của những người chơi vang lên trong hành lang, bọn họ nhìn thấy bóng lưng kia chạy vào hành lang rồi biến mất trong tầm mắt của họ.

Không có bất kỳ cửa sổ nào nối giữa tầng sáu và tầng năm cả, nó âm u đến mức chẳng giống buổi sáng tí nào. Những người chơi không chút do dự mà đuổi theo.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân của những người chơi, bọn họ nhanh chóng chạy xuống lầu. Bước chân mạnh mẽ đạp lên mỗi bậc thang, chạy hết bước này đến bước khác, tầng này lại tầng khác.

“Hộc hộc, anh Yến, em chạy hết nổi nữa rồi.”

“Đợi một chút.”

“Không, không sao đâu, anh Yến, anh không cần đợi em đâu, anh cứ tiếp tục đuổi theo đi!”

“Không phải, ý tôi là...” Yến Lãng ngẩng đầu nhìn số tầng bên trên rồi nhíu mày nói.

“Chúng ta đã chạy lâu như vậy rồi, sao vẫn bây giờ còn ở tầng năm?”

...