Chương 181: Nam nhân ngốc manh hung tàn kiếp trước (3)

Mà ở phòng trong, Cẩu Đản đáng thương uất ức lau nước mắt, tóc ngố trên đầu loẹt xoẹt hạ xuống, nó còn lại hơi thở thoi thóp, nhìn ngọc thạch trong tay của đại ma vương ở đối diện, đó là một khối ngọc thạch rất đẹp, trong suốt xuyên thấu, mang theo ánh sáng lập loè kỳ dị, nếu Diệp Vi Vi lúc này nhìn thấy, tất nhiên sẽ nhận ra ngay, vì đó là ngọc thạch gia truyền của cô, sau đó vô tình đánh mất.

Có điều, ngọc thạch gia truyền của Diệp Vi Vi cũng có sức mạnh, tuy nhiên chỉ là sức mạnh phòng vệ, kém xa khối ngọc thạch ở hiện tại có ánh sáng chói lóa và sức mạnh ẩn chứa bên trong miếng ngọc này.

Của con, của con.

Trong mắt Cẩu Đản cũng có ánh sáng như thế, dù bề ngoài nó đang thoi thóp, nhưng vẫn với móng vuốt qua, đồng tử hơi hơi mở to, đó là bản năng muốn đồ vật của nó.

Người đàn ông không xem tiểu quái vật đang ngụy trang, mà chỉ vuốt ve ngọc thạch trong lòng bàn tay.

Đây chính là bản thể của anh, anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một tiểu quái vật khác, có thể hấp dẫn bản thể của anh, mượn dùng sức mạnh trong đó sinh ra, càng không ngờ…

Anh đặt tay lên vị trí ở ngực: “Anh là ai?”

Lúc đầu còn tưởng ý thức kia muốn đoạt bản thể, nhưng nếu ý thức kia không trợ giúp, tiểu quái vật còn ở trong bụng Diệp Vi Vi không có chút quan hệ nào với ngọc thạch, thì anh căn bản không thể lấy đi bản thể.

Nhưng mà nếu ý thức kia hồi bản thể, thì trong khoảng ba năm ngày sau thì anh vẫn có thể loại trừ nó, bởi vì sức mạnh cùng thần hồn của anh sớm đã trải qua trăm ngàn năm dưới nền đất linh mạch cô đọng, do đó chỉ một sợi âm hồn kém cỏi thì anh căn bản chưa từng đặt ở trong lòng.

Mà sự xuất hiện của Diệp Vi Vi lại là ngoài ý muốn, nhưng lại trở thành điều không thể tránh khỏi: “Anh là tôi.”

Cái ý thức kia chưa từng trả lời vấn đề của anh, chính anh tự đáp.

“Vậy ra, tôi cũng là Mạc của cô ấy.”

Anh nói, môi hơi hơi gợi lên, nhìn tiểu quái vật đáng thương ngụy trang lại đang canh me, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới và muốn cắn xé anh, mà anh cảm thấy đáp án này không quá khó để tiếp thu, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận: “Con là con của cô ấy, cũng là của ta.”

Cho nên về khối ngọc này… Anh gỡ móng vuốt nhỏ cứng đờ của tiểu quái vật ra, đặt ngọc thạch vào lòng bàn tay nhỏ của bé.

“Cẩu Đản, phải ngoan.”

Dù giọng anh cứng ngắc nhưng trong mắt lại ôn hoà.

Ôm tiểu quái vật đang nắm chặt ngọc thạch vào trong ngực, vẫn ôm kiểu ôm đầu bỏ chân như vừa rồi, nhưng lại rất nghiêm túc, rất cẩn thận mà ôm.

Rất nhanh đã đến chạng vạng, Diệp Vi Vi mới từ đám bà ba cô sáu hỏi thăm chuyện của cô cùng Phong Sở Mạc rời đi và quay về.

Nói thật, cô rất mệt, không chỉ mệt thân mà tâm cũng mệt nốt.

Cái thôn này nằm dưới chân núi, nhà ở đây đều là nhà tranh, tốt hơn chút là làm từ đá và gỗ, với người trong thôn ăn mặc rất, rất là quê mùa, chính là áo dài váy dài.

Diệp Vi Vi ban đầu còn cho rằng đây là một nông thôn nào đó rất xa xôi, dù ở hiện tại những nông thôn chẳng còn bộ mặt này.

Chính là, khi cô bị bà ba cô sáu vây quanh hỏi thăm cả ngày, thì cô, người không cho mình là ngốc đã nghĩ đến một viễn cảnh không thể nào tưởng tượng được, rồi không thể không tin.

Cô cần phải nói với anh gấp, mong trút ra hết những sầu lo phiền muộn khó chịu sâu trong lòng.

Chỉ là, tất cả những sầu lo phiền muộn kia đều biến thành cảm động khi nhìn thấy người đàn ông ôm thằng nhóc màu lục, hai cha con an an tĩnh tĩnh nằm cạnh nhau.

Anh nhắm mắt, phảng phất như đang ngủ say, lông mi dài rũ xuống đổ bóng râm, cảm giác này thực an bình.

“Phong Sở Mạc. Chúng ta có lẽ đã xuyên qua thời không rồi, mà em cũng không chắc lắm.”

“Nơi này có thể là quá khứ, anh có biết thời dân quốc không? Em từng đóng phim về thời đó, dù có nhiều cái không giống lắm, nhưng mà, em có cảm giác, nơi này, có lẽ chính là dân quốc.”

Diệp Vi Vi nhẹ giọng nói, vừa cởi giày, chậm rãi bò tới bên cạnh anh, người đàn đúng lúc vươn một bàn tay, ôm lấy bả vai cô.

Diệp Vi Vi mỉm cười: “May vẫn còn có anh”

May mắn có anh, Phong Sở Mạc, may là anh còn đây, còn có Cẩu Đản, dù nơi này là dân quốc thật, thì em vẫn tin, chúng ta cũng có thể sống rất rất tốt.

Lời editor: Mình không ra chap thường xuyên nữa, mình bận công việc kiếm thêm thu nhập rồi, kinh tế hơi khó khăn nên bạn nào thấy lâu quá có thể bỏ qua truyện, khi nào nhớ quay lại xem. Cảm ơn.