Chương 188: Học vấn có thể mài ra cơm không? (3)

Diệp Vi Vi nâng khuôn mặt Mạc lên, trán chạm trán, khẽ nỉ non: "Mạc, chúng ta cùng nhau làm nhé."

Cô nói và nheo lại đôi mắt có tia sáng nhiều hơn lại là sự sâu sắc, có lẽ cô cũng cần một ít cảm giác an toàn. Để chứng minh rằng vào khoảnh khắc này hai người thật sự ở bên nhau, để chứng minh vào đêm nay, họ rốt cuộc đã ở bên nhau.

Môi cô trượt xuống cắn vào xương quai xanh của người đàn ông, để lại những vết hồng như hoa anh đào ở trên chiếc xương quai xanh đẹp đẽ ấy: "Mạc à, em rất vui, vì anh ở bên em."

"Em thật sự rất vui, vì anh là của em.”

"Em rất vui khi ở bên anh."

Dưới ánh trăng thấp thoáng trên giấy cửa sổ, chiếu rọi bóng dáng thon dài của người đàn ông quay người, đè xuống, hoàn toàn bao vây, chiếm lấy cơ thể của người phụ nữ, không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước cướp đoạt.

Hai người quấn quýt nhau hơn phân nửa buổi tối, thẳng đến khi phía chân trời sáng ngời, Mạc vẫn chưa muốn rời khỏi thân thể cô, trong trí nhớ của anh lại có thêm nhiều hình ảnh, ký ức có nhiều đến mấy, dù bản thân có thể đồng cảm nhận nhưng những thứ đó vẫn là ký ức, trong suốt những năm tháng đã qua, anh nhìn thấy bao nhiêu là nam nữ trầm luân trong du͙© vọиɠ thì cũng chỉ thấy buồn cười, chỉ là, khi anh thật sự chiếm hữu cô, thật sự hòa hai làm một với Diệp Vi Vi, cảm giác ấy khiến Mạc hoàn toàn trầm luân, không muốn tỉnh lại.

Mà chính vì thế anh mới không nhận ra âm lực trong cơ thể mình và thuần dương lực trong cơ thể Diệp Vi Vi, lặng lẽ, đã dựng lên một cây cầu vô hình, kết nối âm dương, cũng không phát hiện, dưới sự tác động của âm dương, mảnh linh hồn nhỏ bị giam giữ trong l*иg ngực anh đã hoà tan đi một chút, hoàn toàn dung hợp với linh hồn của anh.

Cẩu Đản đột nhiên mở to đôi mắt đen láy, đưa móng vuốt nhỏ vào miệng, nhìn về phía cha mẹ, nhìn vào làn khói mờ mà chỉ mình nó có thể thấy, rồi ngây người nuốt một ngụm nước bọt.

Trời còn chưa sáng, Diệp Vi Vi vừa mới chớp mắt, thì đã bị tiếng gà gáy ò ó o làm bừng tỉnh.

Há miệng ra, Diệp Vi Vi đang ngáp vừa nghĩ mình sẽ rất mệt mỏi thì lại ngừng ngáp, thật kỳ lạ, tại sao toàn thân lại và tinh thần phấn chấn thế, hoàn toàn chẳng giống vẻ mệt mỏi đêm qua.

Điều này tất nhiên rồi, ai cũng biết ngọc thạch là thứ dưỡng người dưỡng thần, đặc biệt là ngọc thạch tuyệt phẩm ngàn năm đã thành tinh, nguồn thuần dương lực trong cơ thể Diệp Vi Vi đã được cho ăn no, huống chi là chính cô.

Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, Diệp Vi Vi vẫn dành công lao cho anh, vừa vui vì sự chăm sóc của đối phương, vừa nghĩ vu vơ. Có phải làm chuyện đó còn được thăng cấp không nhỉ? Trước đây cũng từng với Phong Sở Mạc, tuy rằng anh có thể làm giảm mệt mỏi cho cơ thể nhưng không thể tiêu trừ mệt mỏi cho tinh thần, nhưng lần này, sau một đêm lăn lộn, tinh thần tươi tỉnh hơn bao giờ hết.

Nhưng vẫn có một điểm không những không tiến bộ mà còn thụt lùi, đêm qua, dáng vẻ của người đàn ông còn mãnh liệt hơn lần đầu của cô và Phong Sở Mạc, đầu đêm qua Diệp Vi Vi còn chiếm thế chủ động, nhưng qua nửa đêm thì cô đành đầu hàng và nói khoé mãi mới được tha, còn phải hứa hẹn rất nhiều điều kiện bất bình đẳng mới dỗ được người đàn ông chưa chắc bụng kia.

Nghĩ đến đây, mặt Diệp Vi Vi không khỏi đỏ lên.

“Xùy xùy xùy xùy”

Tiếng cười quen thuộc vang lên bên tai, là tiếng của Cẩu Đản. Diệp Vi Vi vừa quay đầu đã trông thấy người đàn ông đang vật lộn với chiếc tã màu đỏ rực và Cẩu Đản.

Anh đứng ở đó, xách theo một miếng tả hoa đỏ rực, chân tay luống cuống, ngốc ngốc, còn Cẩu Đản thì ngồi trên cánh tay của anh, móng vuốt nhỏ không biết đang túm lấy cái gì mà chơi đùa rất vui vẻ.

Editor: Alissa

Truyện đăng giá rẻ tại dembuon

Diệp Vi Vi nhìn thế không khỏi bật cười.

Cô xuống giường, đi giày vào, cảm thấy may mắn vì khi xuyên qua thời không từ địa phủ, cô mặc một bộ đồ đơn giản và thoải mái, kể cả giày, nếu mà đi giày cao gót như thường ngày thì sẽ bất tiện lắm.

Cô tiến tới, nhờ Mạc bế Cẩu Đản lên, sau đó, theo hướng dẫn trong video trên máy tính để Cẩu Đản lên trên tã lót hoa đỏ rực và bắt đầu bọc lại.

Chiếc tả hoa đỏ này là do thím Tam tặng, hôm qua Cẩu Đản được quấn trong áo khoác ngoài của cô.

Cẩu Đản bị thu hút bởi thứ gì đó trên chiếc tã hoa đỏ tươi, đầu nghiêng nghiêng có vẻ đang thắc mắc, sau đó, cảm thấy chơi rất vui, toét miệng cười.

Nó dường như rất dễ vui, là một bé rất dễ dỗ thật hay cười.

Diệp Vi Vi dừng tay, nhìn Cẩu Đản, nhìn con trai mình đang cười rạng rỡ, cô thấy sao mà đáng yêu quá, huống chi, Cẩu Đản vốn dĩ đã rất đáng yêu rồi, nhưng dù cô có vô tư đến đâu cũng biết rằng, dáng vẻ này của Cẩu Đản không thể để người khác nhìn thấy, dù là ở thời đại nào đi chăng nữa.

Biểu cảm của Diệp Vi Vi có hơi ủ rũ, cũng không thể để Cẩu Đản sống mãi trong sự che che giấu giấu, không bị ai nhìn thấy.

Cô muốn Cẩu Đản quang minh chính đại mà sống, muốn con có bạn bè, có người yêu, có con cái, có...

"Roẹt!", biểu cảm mặt ủ mày chiêu của Diệp Vi Vi cứng lại, sau đó, cô nhìn thấy từ chiếc tã hoa màu đỏ đang quấn dở ló ra một cái tay nhỏ màu xanh, nghe tiếng cười "a a" của con trai càng vui vẻ hơn lúc nãy làm cô nghiến răng nghiến lợi: "Cẩu Đản!"

Cô thật sự muốn con trai sống trong xã hội, sau đó cô nghĩ là nếu mình không làm được, nhưng Phong Sở Mạc chắc chắn có thể, hiện tại, điều quan trọng nhất là dạy Cẩu Đản không lộ mình.

Cẩu Đản bị quấn chặt, đặc biệt là hai tay bị bó chặt, nó tỏ vẻ vô cùng vô cùng không vui, còn mẹ nó trở nên rất rất rất đáng sợ, nó nghĩ tại sao lại trói nó lại.

Miệng nó mếu đi vì nó sắp trở thành cái thùng tưới, còn Diệp Vi Vi thì đang kiểm tra xem có chỗ nào lòi ra không. Chợt có một viên ngọc nhỏ bằng hạt gạo được Mạc đưa đến bên miệng Cẩu Đản.

Cẩu Đản ngừng lại, sau đó rất quyết đoán nuốt ngọc, không để mẹ phát hiện, Cẩu Đản quả nhiên rất lanh, Diệp Vi Vi ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩu Đản toét miệng rộng cười a a cực vui vẻ.

"Thật là, con thân với ba như vậy, mẹ rất ghen tỵ nha."

Mạc ôm Cẩu Đản, hai cha con đứng ở một bên, còn Diệp Vi Vi thì đang dọn dẹp giường, trên chăn nệm còn vết tích đáng ngờ, tối qua Diệp Vi Vi còn rất nhiệt tình không hề đỏ mặt, bây giờ lại đỏ mặt, nhất là khi thấy hai cha con nghiêng đầu tò mò.

"Đi ra ngoài chơi đi."

Thứ này, sao có thể để người khác nhìn thấy!

"Để anh giúp em."

Mạc nghĩ nếu Diệp Vi Vi phiền não thì hủy hết chăn nệm đó đi, tuy không hiểu vì sao cô lại phiền não khi nhìn vết tích hai người để lại, nhưng mà, người đàn ông vốn muốn hủy thi diệt tích lại thầm nhớ lại chuyện tối qua, ma sát ngón tay, quyết định nếu cô không cần thì anh có thể cất giữ.

"Đi ra ngoài đi ra ngoài. Đưa con anh đi chơi đi, đừng để người ta phát hiện, rõ chưa? Để em dọn dẹp nơi này là được rồi.”