Chương 44: Tôi họ Tiểu, tên Hắc, không phải họ Phong

Diệp Vi Vi nghỉ ngơi đủ rồi, cô đứng dậy, hơi lảo đảo một chút, thiếu chút nữa thì té ngã, Phong Sở Ca ôm chặt eo cô.

Diệp Vi Vi bị ôm chặt eo như là bị con bò cạp đốt vào eo, cả người ngay lập tức nhảy ra xa, thậm chí còn đυ.ng phải Phong Sở Mạc.

"Em làm sao vậy?"

Phong Sở Mạc bị đẩy ra hai bước, có chút đáng thương: "Em như vậy là đang chán ghét tôi sao?"

Cả người Diệp Vi Vi đều cứng đờ, lúc này đây, không phải là tâm lý của cô, mà là cảm giác ở trên người, đôi mắt cô nhanh chóng băn khoăn nhìn quanh bốn phía, vào buổi tối, lúc thời khắc phùng ma(*), chỉ là khi đôi mắt nhìn tới nhìn lui, ngoại trừ xung quanh có bóng cây lắc lư, căn bản không có cái gì không tốt tồn tại.

(*)Thời khắc có thể nhìn thấy ma quỷ.

Dưới bóng đen là mèo đen có một đôi mắt mèo sâu thẳm, và nhìn một người phụ nữ không có mặt ở đối diện đang che tay.

Trên mặt người phụ nữ không có da, chỉ có máu thịt đẫm máu có hơi thở của người phụ nữ thở dốc mà không ngừng, có chút xương trắng lộ ra, càng có vẻ u ám đáng sợ.

Cút!

Trong mắt của mèo đen là cảnh cáo: Cô ấy là của tôi!

Cơn gió lạnh nổi lên, quanh thân người phụ nữ u ám bị không khí quấn cuốn đi.

"Meo"

Trên tay cô gái quyến rũ là móng tay sắc nhọn màu đỏ gập lại rồi lại mở ra, cô ta nhìn chằm chằm vào mèo đen với ánh mắt đầy cảnh giác, lại liếc mắt nhìn chỗ hai người đứng chung bên kia một cái, rồi xoay người, cô ta muốn chạy thoát khỏi nơi này.



Phong Sở Mạc nghi ngờ, vừa rồi cô gái kia cho anh cảm giác, có chút kỳ quái, không phải đơn giản chỉ là đồ vật chết hình thành oán hận mà ngược lại cảm giác như là sống.

Diệp Vi Vi hơi khoanh tay lại, buổi tối gió có chút lạnh, Phong Sở Ca theo bản năng mà cởϊ áσ khoác trên người muốn mặc cho Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi duỗi tay chặn: "Được rồi, nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì, anh không có việc gì nói thì thôi, nhưng tôi còn có việc khác phải làm."

Lời nói lạnh nhạt, kiên định mà từ chối, Phong Sở Ca đột nhiên nghĩ tới bản thân mình những ngày ấy đã làm bộ kết giao với Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi luôn là bởi vì anh ta hoặc là cố tình, hoặc là trong lúc lơ đãng mà luôn quan tâm tới một đôi mắt đẹp và nụ cười cong môi của cô

"Không phải lúc nãy tôi vừa nói rồi sao? Đến đây tôi giới thiệu cho cô một công việc tốt, có thể kiếm được mấy chục nghìn đô mỗi tháng."

"Trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí cả, cảm ơn ý tốt của anh, bản thân tôi mấy cân mấy lượng chính tôi hiểu rõ, công việc tốt mà anh giới thiệu, tôi không thể làm được."

Diệp Vi Vi cảm thấy cái nơi này đột nhiên trở nên u u ám ám, cô theo bản năng mà muốn rời khỏi nơi này.

"Vào vai làm vị hôn thê của tôi trong một đoạn thời gian được không? Mỗi tháng tôi cho cô 100.000 tệ, tôi có thể trả tiền trước cho cô."

"Anh nghĩ là tôi bị ngu sao?"

Diệp Vi Vi dùng ánh mắt nhìn Phong Sở Ca như nhìn kẻ ngốc, cô đã từng đóng giả làm vị hôn thê của anh ta rồi, bị hố cho đầu đầy máu, nhưng cô không muốn mình sẽ ngã vào hố lần hai nữa.

Bị ánh mắt Diệp Vi Vi làm cho bừng tỉnh, Phong Sở Ca lau mặt một phen, trên mặt thương cảm một lần nữa biến thành mặt nạ mà mỉm cười: "Tôi chỉ nói đùa thôi"

"Hơ hơ, tôi cho cô một lời khuyên, tránh xa người nhà họ Phong ra một chút."

Là tất cả người họ Phong, vẻ nghiêm túc trong mắt Phong Sở Ca, làm Diệp Vi Vi buồn cười.

Diệp Vi Vi nghiêng đầu, mang theo chút sự châm chọc: "Đây đúng là điều tôi muốn nói, về sau tránh xa tôi một chút, giữa chúng ta mới có thể giữ lại chút hình tượng tốt."

Cô xoay người, rời đi, không chút lưu luyến nào.



Mèo đen nghiêng nghiêng đầu, nhìn Diệp Vi Vi và Phong Sở Ca dần dần kéo xa khoảng cách, một tia sung sướиɠ làm nó nhịn không được lắc đuôi hai ba cái, nhưng hiện tại nó không họ Phong, hiện tại nó họ Tiểu, tên Hắc, cho nên, họ Phong, đều cút xa chút đi.

Phía sau Diệp Vi Vi, nó đi khập khiễng mà rớt hết tiết tháo(*) bản mình. Tiểu Hắc đi theo lên, dần dần, bóng người trùng với Diệp Vi Vi.

(*)Chí khí cương trực và trong sạch.

Nhất thời bỏ lỡ, có lẽ đó sẽ là vĩnh viễn bỏ lỡ.

Phong Sở Ca nhìn xa xa Diệp Vi Vi đã rời khỏi, đã không nhìn thấy người, biểu tình trên mặt anh ta có chút ngơ ngẩn, một cái tay tái nhợt xinh đẹp, đáp xuống chỗ cổ của Phong Sở Ca:

"Anh yêu, anh vừa mới nói chuyện với ai thế?"

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, đẹp đến rung động lòng người, đẹp đến nỗi quyến rũ vạn phần, môi người đẹp nhẹ nhàng mà phun ra mùi hương ngọt, hoảng hốt, cảm thấy đó là một hồi mộng đẹp giống nhau, chỉ là, Phong Sở Ca lại cảm thấy chán ghét, dị thường chán ghét.

Trên mặt anh lộ ra nụ cười dịu dàng, xoay người, khẽ hôn khóe môi rạng rỡ của người phụ nữ: "Nói chuyện cùng với một kẻ ngốc, một kẻ ngốc không biết quý trọng hạnh phúc trước mắt"

Đầu ngón tay Phong Sở Ca, hung hăng mà nhéo, thậm chí nhéo ra sắc trắng thê thảm, anh ta cười nói, lời đó không biết nói về Diệp Vi Vi rời đi không lưu luyến hay là buồn cười cho chính mình.

"Anh yêu, anh thật biết nói chuyện."

Người đẹp cười càng thêm quyến rũ: "Làm sao bây giờ, so với gương mặt xinh đẹp này, hiện tại giống như em cũng thích cái miệng biết nói lời ngon tiếng ngọt của anh."

"Đến lúc đó nếu thật sự thuận lợi tìm được anh cả quỷ của anh, không bằng cầu lão tổ tông ban thưởng anh cho em đi, chúng ta nhất định sẽ chơi thực vui sướиɠ, so hiện tại, vui sướиɠ một trăm lần."

Rõ ràng đây là lời nói tán tỉnh, nhưng trong mắt cô ta lại là lạnh lẽo tĩnh mịch, chỉ liếc mắt một cái, là có thể đủ làm cho người ta đóng băng và rét lạnh.