Chương 3

Sau khi nghe xong những lời này, những người bên cạnh đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cô ta.

Những lời này đại biểu là, số 5 này ít nhất chơi qua không dưới hai trò chơi.

Số 5 tự nhận thấy mình lỡ lời, vội che miệng lại, đôi mắt to chớp chớp dời tầm mắt.

Sau đó giống như tìm được mục tiêu nhiệt tình chào hỏi Tân Trĩ Hạ: “Cô là người mới sao? Lại đây chờ tin tức đi.”

Tân Trĩ Hạ gật đầu đứng lên, vặn vặn tay trái thì phát hiện cổ tay có thêm một cái vòng tay.

Cô hơi kinh ngạc, nhanh chóng cúi đầu che giấu suy nghĩ, giả vờ như phủi bụi trên người.

Cái quái gì thế này?

Đúng vào lúc này, âm thanh điện tử của máy móc lại vang lên.

Cùng với nó là màn hình bán trong suốt xuất hiện phía trước.

[Chào mừng đến với Không Gian Tử Vong.]

[Phát hiện người chơi mới – 0000199.]

[Đang phát quà cho người mới...]

Đồng tử Tân Trĩ Hạ chấn động thật mạnh, nếu như cô đoán không sai, đây có phải là dị thời không trong truyền thuyết đúng không?

Gọi là Không Gian Tử Vong?

Nhìn về phía trước xuyên qua màn hình.

Lúc này số 5 vẫn duy trì nụ cười, số 2 bên cạnh thì vẻ mặt khinh thường nhìn.

Vẻ mặt những người đó vẫn bình thường, hẳn là không nhìn thấy màn hình của cô, cũng không nghe được âm thanh này.

Không đợi cô kịp tiêu hóa xong, chữ trên màn hình chợt biến mất, thay thế thành nội dung khác.

Âm thanh của hệ thống cũng nhanh chóng theo tới.

[Chào mừng 0000199 đến với trò chơi “Người sói ở làng Burt”.]

[Phân loại trò chơi: Trận doanh chống lại trò chơi.]

[Độ khó trò chơi: cấp B.]

[Số người chơi: 13 người.]

[Phúc lợi đặc biệt: Chưa có.]

[Gợi ý ấm áp: Vui lòng đọc tất cả những nội dung sau đây một cách cẩn thận.]

Lần này rõ ràng Tân Trĩ Hạ cảm giác được tất cả mọi người đều thấy được tin tức này.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào không khí phía trước.

“Cái quỷ gì vậy? Vừa rồi còn là độ khó cấp D, bây giờ lại lên đến cấp B? Số liệu này có phải có vấn đề rồi không?”

Số 13 là người nhỏ tuổi nhất ở đây, trước đây cũng chưa bao giờ nói chuyện, lúc này nhìn bảng điều khiển lại không thể tin được mà lên tiếng.

Số 5 mờ mịt nhìn lướt qua Tân Trĩ Hạ, suy đoán nói: “Có thể là vì thêm số 7.”

“Đậu xanh, nào lại có lý nhiều thêm một người thì gia tăng độ khó của phó bản lên đâu?” Thanh niên đầu nhím số 11 ở một bên cũng nghiến răng nghiến lợi.

Số 2 là một thanh niên luôn tỏ vẻ khinh thường, kỳ quái nhìn về phía Tân Trĩ Hạ: “Nhờ số 7 ban tặng.”

Tân Trĩ Hạ nhìn số 5, quả nhiên không hổ là người chơi lâu năm.

Ví dụ như có lòng tốt mở miệng mời cô, thật ra là vì dời đi lực chú ý để mọi người không cần chú ý cô ta là người chơi lâu năm.

Bề ngoài giả vờ như có lòng tốt nhưng câu nào cũng có mục đích.

Lại ví dụ như bây giờ, khéo léo dùng một câu suy đoán vô cùng đơn giản làm cho cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích: “Tôi đề nghị mọi người nên nghiêm túc xem xét quy tắc trước.”