Chương 4

Một năm bốn mùa, số lần Tịch Tân Tế đến Bắc Kinh có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Tổ tiên nhà họ Tịch ở phía Nam, sinh sống làm ăn ở thành phố Nam Châu, thi thoảng khi có công việc Tịch Tân Tế mới tới Bắc Kinh.

Còn Tô Quyến vì anh mà quyết định định cư ở thành phố Nam Châu, Bắc Kinh đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là một thắng cảnh.

Cho nên tối nay Tịch Tân Tế đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh, hơn nữa còn ở bên ngoài nơi diễn ra tuần lễ thời trang là điều khiến Tô Quyến có phần bất ngờ.

Ngoài ra còn có chút vui mừng.

Qua lại gần một năm, Tô Quyến cũng đoán được phần nào tính cách của anh mặc dù cô không dám chắc bản thân hiểu đúng một trăm phần trăm. Tóm lại, Tịch Tân Tế không bao giờ chủ động nói từ ‘nhớ nhưng’ này, bởi vì anh thuộc phais hành động.

Sau một khoảng thời gian xa cách Tô Quyến cũng từng vùi vào lòng anh làm nũng hỏi anh có nhớ cô không.

Đêm nay như được định sẵn là một đêm không chợp mắt.

Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Tịch Tân Tế đã đè Tô Quyến xuống hôn triền miên. Hôn từ trán tới chân mày, tới sống mũi, tới khóe miệng.

Anh của lúc này cực giống một con hổ lớn, đồng thời giống như một hòa thượng đáng thương bị ép buộc ăn rau mấy chục năm.

Bây giờ khai trai thì chẳng còn đường để ngăn được nữa.

Sau khi kết thúc Tịch Tân Tế ôm Tô Quyến như ôm đứa con nít, gọi cô: “Bé ngoan.”

Tô Quyến cảm thấy giây phút này bản thân hạnh phúc nhất, sự cưng chiều của người đàn ông không phải ngụy tạo, ít nhất khoảnh khắc này rất chân thật.

Nói chung là khá chu đáo, xong việc anh ôm cô vào phòng tắm để cô ngầm mình trong bồn nước nóng.

Còn chiếc váy lung linh thướt tha đó của Tô Quyến đã biến thành miếng vải vụn dưới bàn tay của tên đàn ông nóng tính này rồi.

Lúc này Tô Quyến cũng tỉnh táo lại rồi.

Điện thoại đặt bên cạnh reo tinh tang không ngừng, cô quẹt ra xem thấy là tin nhắn của Hầu Xán Xán gửi tới.

Hầu Xán Xán: [Mẹ ơi, mình nhìn thấy lão Tịch ôm cậu vào khách sạn rồi.]

Hầu Xán Xán: [Có cần thiết diễn phim thần tượng dữ vậy không? Chậc chậc, tự cậu không biết đi đường à?]

Hầu Xán Xán: [Đúng rồi, chẳng lẽ lão đại Tịch không có nhìn thấu kỹ thuật diễn xuất của cậu hả?]

Hầu Xán Xán: [Nói mau! Cậu lại giở trò gì nữa rồi?]

Lúc Tô Quyến định trả lời tin nhắn đi thì nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ ở bên ngoài. Cô giật mình cất giọng gọi: “Tân Tế?”

Không có ai trả lời.

Khi ấy cô chẳng nghĩ ngợi nhiều bèn đứng dậy khỏi bồn tắm, lấy một chiếc áo tắm khoác lên mình rồi đi ra ngoài.

Đi theo tiếng đồ vỡ đó, quả nhiên nhìn thấy Tịch Tân Tế ở bên ngoài. Anh đang đứng bên quầy bar, trên quầy đặt một chai rượu cùng với ly rượu bị vỡ. Trong phòng tối om không có mở đèn, chỉ có ánh đèn chụp chiếu sáng lên quầy bar.

Tô Quyến ngẩn người, Tịch Tân Tế như vậy khiến cô cảm thấy anh cách mình quá xa vời, rõ ràng trước đó hai người mới làm xong chuyện thân mật nhất nhưng lúc này trong mắt anh chỉ toàn là sự lạnh lùng xa cách.

Trong lúc bất chợt, Tô Quyến để ý thấy dòng máu tươi chảy trên tay anh, cô không nói câu nào lập tức chạy qua ngay.

“Đau không?” Cô cầm lấy tay anh kiểm tra kỹ càng, lòng đau như cắt.

“Làm sao đến nỗi bị thương thế này vậy?” Đến chính cô còn không biết giọng nói của mình lúc này căng thẳng và sợ hãi cỡ nào.

Tịch Tân Tế giơ cái tay bị thương véo mặt cô một cái, đáp như không có chuyện gì: “Lỡ tay rạch trúng.”

Tô Quyến đau lòng chết đi được.

Cô giữ lấy bàn tay làm loạn của anh, kéo anh tới xô pha ngồi xuống. Trông cô lúc này hệt như một vị giáo viên nghiêm túc ra lệnh không cho anh động đậy.

“Để em xử lý vết thương cho anh.” Cô cầm thuốc khử trùng cùng với bông tăm, phút chốc biến thành dáng vẻ của cô y tá.

Tô Quyến định ngồi xổm xuống trước mặt anh, không ngờ bị anh ôm eo nhấc cô lên ngồi trên đùi anh.

Dựa tới gần cô mới ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Tịch Tân tế.

Mùi thuốc lá xen lẫn mùi nước hoa phái nam cô tặng có thể nói là quyến rũ chết người.

Tô Quyến cúi đầu vừa cẩn thận xử lý vết thương cho anh, vừa nũng nịu hỏi: “Anh hút thuốc à?”

Cô không thích đàn ông hút thuốc cho nên cũng đặt ra quy định không cho anh hút thuốc, thật ra lúc đề yêu cầu này cô chẳng ôm hy vọng anh sẽ chịu cai thuốc, không ngờ khi ấy anh cười một cách vô lại đòi hỏi: “Thế anh có lợi ích gì?”

Tô Quyến nào chống đỡ được sự trêu chọc của anh, cô đỏ mặt nhón chân ghé tới nói nhỏ một câu.

Mấy chữ sau đó không cần cô nói, người nào đó đã bồng cô lên vỗ bàn thành giao: “Được.”

Tịch Tân Tế nghiện thuốc rất nặng, điều này cô biết. Thời đại học cô đã từng thấy anh hút thuốc không dưới một lần, mỗi lần như vậy trong lòng cô bỗng thấy đau buồn theo anh.

Có lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi, người khác hút thuốc khiến cô cảm thấy chán ghét. Ngược lại nhìn gương mặt của anh chìm trong khói thuốc càng cảm thấy cấm dục khiến người ta mê đắm khiến cô muốn hái đóa hoa lạnh lùng này hơn.

Cho tới lúc Tô Quyến sắp xử lý xong vết thương cho anh rồi mới nghe thấy anh đáp: “Quyến Quyến, anh có từng nói với em hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh chưa.”

Tô Quyến nghe xong sửng sốt, tiếng xin lỗi tới bên miệng phút chốc hóa thành tiếng thở dài nặng nề.