Chương 19: Bức tranh thứ mười chín

An Nhan Nhiên vẫn cảm thấy, Hạ Tầm Giản là một kỳ tích.

Loại này hiện tượng này không chỉ thể hiện trên việc tài hoa biếи ŧɦái của anh, còn thể hiện trên cá tính biếи ŧɦái của anh nữa.

Mỗi khi trong lúc cô cho là cảm xúc hoặc tâm tình anh đang dâng cao là lúc, anh đột nhiên một giây sau tự dưng trở mặt; mỗi khi trong lúc cô cảm

giác anh đang vô cùng tức giận thì tiếp theo anh lại như không có chuyện gì làm cô càng thêm giật mình tức giận.

Ngày nào đó vào trung tuần tháng mười hai, thành phố S đã hoàn toàn đi vào mùa đông.

Nhiệt độ chợt hạ, cô run lẩy bẩy không muốn trở về thành, muốn trở lại phòng làm việc làm đơn xin từ chức.

Không phải là cô lười biếng, chính là công việc ở phòng làm việc của Cao Phỉ, hiện tại đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Hơn nữa học trò của Hạ Tầm Giản

như vậy làm việc ở một phòng làm việc nho nhỏ thế này, truyền ra cũng là chuyện đáng cười.

Sớm muộn gì cũng từ chức, Cao Phỉ hiện giờ

đang thất bại, đối với bản thân cô, cô tạm thời không có hứng thú đạp

thêm một cái - kỳ thật cô cảm thấy được một cú đá có người sẽ giúp cô

làm...

Người này, đương nhiên là Quan Hữu.

Quan Hữu luôn

luôn là một người chính trực, điểm ấy không có gì đáng trách. Sự nghiệp

của Cao Phỉ bị đi xuống, anh tuyệt đối sẽ không nói ra lời chia tay.

Nhưng anh không hiểu, có đôi khi nên chia tay hay không chia tay, tim người

đãthay đổi nhưng cứ dùng dằng sẽ làm cho đối phương thống khổ gấp bội.

Cô nghĩ, Cao Phỉ hẳn là có cảm tình với Quan Hữu. Nếu đơn giản là vì cô,

lúc trước anh cũng không chọn cách đi ra nước ngoài, dùng phương pháp

cực đoan như vậy để chia tay cô.

Cô không biết Quan Hữu biết địa

chỉ biệt thự của Hạ Tầm Giản từ đâu, tóm lại anh cứ như vậy xuất hiện,

gõ cửa đàng hoàng, đúng mực, tầm mắt lại không rời người cô.

Đó là một loại ánh mắt có thể đốt cháy người, dường như rõ ràng đã có sự chuẩn bị, lại như trình diễn một màn kinh điển.

An Nhan Nhiên cảm thấy được có chút oan uổng, kỳ thật bọn cô thật không có làm gì.

Trời lạnh thật nhàm chán, hai người ở cùng trong một tòa trong biệt thự,

ngoại trừ vẽ tranh mắng chửi người cũng bị mắng, dù sao cũng phải tìm

chuyện gì đó để làm.

Cô lúc trước muốn lắp trong phòng tắm Hạ Tầm Giản một bồn mát xa lớn, hai ngày nay vừa lắp xong, đại sư nhìn xong tỏ vẻ hiệu quả cực kém, vô cùng bất mãn.

Vì thế cô chân chó hỏi một câu, “Nếu không em vào giúp thầy?” Ý tứ của cô là chờ anh tắm xong cô sẽ mát xa cho anh vài cái.

Anh giống như như có suy nghĩ gì nhìn cô một hồi, chậm rãi nhíu chặt mày, nói câu cũng tốt, sau đó thoát y tiến vào phòng tắm.

Một lát sau, bên trong truyền đến giọng nam lạnh thấp không kiên nhẫn, “Như thế nào còn không vào?”

“...” An Nhan Nhiên quýnh lên. Thầy à, thầy phải mở cửa ra trước chứ! ~~(>_<)~~

ЖЖЖЖЖЖЖ

Bồn tắm siêu lớn, nước đầy cũng rất thanh, dù sao cũng may bọt sữa tắm rất

nhiều. Cô đi vào thì thân thể anh đã giãn ra, tà tà tựa vào cạnh mép bồn tắm.

Ánh mắt lạnh lẽo theo hơi nước lượn lờ hướng vào cô, giống

như cảnh tượng trong điện ảnh cảnh hơi nước sau màn kính mờ, trông mọi

thứ hoa lệ và xinh đẹp kinh diễm, ánh mắt lạnh lẽo kia cũng trở nên mê

ly ái muội.

Bên kia vách tường vẫn đang vang lên tiếng nhạc, không biết là bài hát của ca sĩ nào.

Hạ Tầm Giản xưa nay đều rất biết hưởng thụ, phòng tắm không chỉ có CD, có

tivi thậm chí quầy bar đều có đầy đủ mọi thứ. Thấy cô tiến vào, anh tùy

tay đem điều khiển CD từ xa chuyển qua một bên, ý bảo đi đến cạnh quầy

bar.

Tiểu bảo mẫu An Nhan Nhiên rót một cốc rượu vang đưa đến chỗ để đồ uống trên bồn tắm, sau đó vén tay áo lên, kéo cái ghế dựa ngồi

vào cạnh, đặt tay lên bả vai anh.

Làn da lúc trước đi thành phố N bị đen đi một chút giờ đã khôi phục nguyên bản trắng nõn nhu nhuận, một người đàn ông có làn da tốt đẹp như vậy, thật làm cho phụ nữ như cô rất có áp lực.

Phòng tắm bốc hơi, cơ thể anh lại cứng rắn, cô chỉ xoa bóp vài cái, đầu đã đầy mồ hôi.

Trái lại Hạ đại gia – vốn có tư chất thích hưởng thụ dường như còn chưa vừa lòng, liên tiếp nhíu mi nói ý kiến.

An Nhan Nhiên cho dù tính tình đã cố gắng, nô tính tiếp tục thắng cũng

không nhịn có chút căm tức, rõ ràng cả người ghé vào mép bồn tắm, đối

với lưng eo của anh dính đầy bọt tim cũng một trận đập loạn.

Đại

khái bởi vì da của anh rất tốt lại trơn, bọt khí lại quá nhiều, dùng sức quá mạnh cô liền không đứng vững, cả người trượt vào trong bồn tắm.

Cô hoảng sợ, cố gắng ổn định thân thể, thật vất vả mới tránh cùng anh dính cùng một chỗ, nhưng tóc, mặt và tay cánh tay đều đã bị tai ương, dính

một đống bọt khí, lau như thế nào cũng không sạch sẽ.

Trên đỉnh đầu dường như truyền tới một tiếng cười khẽ, như là ảo giác, như có như không.

Cô tò mò ngẩng đầu, đối diện với khuông mặt hoàn mỹ của anh. Thấy cô ngơ

ngơ ngẩn ngẩn nhìn mình, anh không khỏi nhíu mi, mắt mang vẻ tức giận

trừng cô, “Nhìn cái gì!”

“...” Tiểu bảo mẫu áp lực rất lớn, chỉ biết nghiêm mặt lấy lòng, “Nhìn xem thầy rốt cuộc có hài lòng hay không...”

Anh rơi suy nghĩ từ trên cao nhìn xuống nhìn cô một lát, chậm rãi nói, “Hoàn hảo.”

Hoàn hảo hoàn hảo hoàn hảo... Tuy rằng chỉ có hai chữ đơn giản, nhưng trải

qua hơn một năm ở chung này, An Nhan Nhiên vẫn có thể nghe ra tâm tình

của anh giờ phút này, vì thế cũng không để ý trên người mình chật vật,

tiếp tục ra sức xoa bóp.

Lúc đó chuông cửa vang lên, biệt thự

thông thường ngoại trừ bảo vệ bảo an của tiểu khu, người chuyển phát, có rất ít người tới chơi. Cô nhìn nhìn Hạ Tầm Giản, đối phương nhìn cô khẽ gật đầu. Cô mang theo khăn mặt, vừa đi vừa lau xuống tầng mở cửa.

Cô đi chậm rãi, khi đi tới cửa, chủ nhân mặc áo tắm cũng đã đến nơi.

Sau đó, gương mặt Quan Hữu quen thuộc hiện ra ngoài cửa, anh khắc chế cảm

xúc vô cùng cung kính hỏi thăm Hạ Tầm Giản, lúc sau tầm mắt liền định ở

trên người cô, không tiếp tục di chuyển.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Đồ dùng trong nhà biệt thự rất đơn giản, cũng không quá hoa lệ, nhưng nếu nhìn kỹ, mỗi một đồ đều giá trị xa xỉ.

Quan Hữu khi còn du học ở Châu Âu thì đối với tên Hạ Tầm Giản này như sấm

bên tai. Không riêng bởi vì thành tựu của đối phương ở giới mỹ thuật, mà còn là họa sĩ mà đàn anh Lưu Huy – người dẫn dắt anh si mê ngưỡng mộ.

Tóm lược bản thân Hạ Tầm Giản, Lưu Huy cũng không nói nhiều, đại khái là

bất mãn, bên ngoài lời đồn về Hạ Tầm Giản vô cùng nhiều, nhưng anh ta

lười giải thích. Cho nên đứng ở góc độ Quan Hữu, tin đồn đó là thật là

giả, đều rất là tò mò.

Nhưng đại đa số những người như vậy, cho

dù người ngoại đánh giá về bản thân anh ta như thế nào, mỗi khi nói

chuyện về tranh của anh ta, mọi người đều chung một lời nhất trí đánh

giá cao.

Anh nhớ rõ lúc còn học ở học viện thì giảng viên có nói

qua thế này: tranh mặc dù bắt nguồn từ phương Tây, nhưng người này có

tài hoa chân chính, có thể đem nghệ thuật vốn của phương tây lại có thể

lấy tên phương đông.

Thứ người này sáng tạo ra, không đơn giản là nghệ thuật, mà là một loại văn hóa. Từ nay về sau cho dù mười năm hay

là trăm năm, loại văn hóa này vĩnh viễn lưu tồn ở thế gian, tương

truyền.

Không cần nghi ngờ, Hạ Tầm Giản chính là một người như vậy.

Phàm là người học vẽ, đều sẽ sùng bái anh ta, Quan Hữu cũng không ngoại lệ.

Mà giờ phút này, nhân vật đứng trên đỉnh giới mỹ thuật này đang ở gần anh

không đến một mét dựa vào ghế sa lon, mặc áo tắm, tư thế lạnh nhạt tự

nhiên đỡ lấy ly trà Phổ Nhĩ cô gái bên cạnh đưa đến, chậm rãi nhấp nhẹ.

Quan Hữu nhìn chén nước sôi trước mặt, trong lòng đầy chua sót.

Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, mình đối mặt với đại sư trong truyền

thuyết thì trong lòng chỉ có một loại cảm xúc - đó là ghen tị. Cảm xúc

đó càng ngày càng giống như ngọn lửa cháy trong lòng anh.

Anh

không thể tưởng tượng ra hình ảnh hai người này cùng sống chung dưới một mái nhà, chứ đừng nói mấy phút trước, bọn họ ở trong biệt thự làm những việc kia.

Chỉ nhìn thấy hình ảnh An Nhan Nhiên ngồi chồm hỗm ở

bàn trà nước bên dụng cụ uống trà, anh cũng đã bị cảm giác này làm

choáng váng đầu óc.

ЖЖЖЖЖЖЖ

“Tiểu Nhiên...” Anh cúi đầu

khẽ gọi, đối phương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh không nói gì, kia là

đôi đồng tử mắt mà anh quen thuộc, nhưng ánh mắt giờ rất xa cách. Anh

nghe thấy mình thở dài, “Em... có thể thay quần áo trước không?”

An Nhan Nhiên không để nhìn ra cô co rúm khóe miệng. Cô lần đầu tiên phát

hiện Quan Hữu vốn không phải sát ngôn quan sắc như vậy, làm khách không

mời mà đến, chẳng lẽ không phát hiện ra không khí phòng khách đã rất kỳ

lạ sao!

Cô mấy ngày nay vội vội vàng vàng làm bao thứ, thật vất

vả mới khiến cho đại sư hơi hé nụ cười, anh thế nào lại ở phía sau tìm

tới cửa!

Còn thay quần áo! Đổi cái đầu anh! Có trời mới biết cô vừa đi anh ta sẽ cùng Hạ Tầm Giản nói cái gì!

“Đi thay quần áo.” trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói, cô ngẩng đầu, con

ngươi thâm thúy Hạ Tầm Giản đang ở trên người cô. Lông mi thon dài nồng

đậm cản trở ánh mắt của anh, theo góc độ của cô nhất thời không rõ cảm

xúc nơi đáy mắt.

Cô nhéo hai cái, muốn tỏ vẻ mình không có việc gì, lại thoáng nhìn anh chậm rãi ấn lên ấn đường.

Tâm tình Hạ đại sư, quả nhiên không thế nào biết được... An Nhan Nhiên yên lặng đứng dậy, bỏ chạy.

Cho đến khi thân hình nhỏ nhắn hoàn toàn biến mất trên bậc thang, Quan Hữu

mới thu hồi tầm mắt, chính thức mở miệng, “Thật có lỗi, Hạ đại sư, tôi

biết tôi hôm nay tới rất đường đột, quấy rầy đến ngài thật sự là rất xin lỗi.”

Trên ghế sa lon Hạ Tầm Giản rũ mắt xuống uống trà, “Nếu

biết đường đột thì không nên làm, tôi cũng không biết rằng, miệng Lưu

Huy khi nào thì trở nên không kín như vậy.”

“Ngài không cần trách cứ anh ấy! Là tôi cầu xin anh ấy rất lâu, anh ấy mới cố mà làm nói cho

tôi biết địa chỉ. Tôi biết ngài không thích bị người khác quấy rầy,

Nhưng lần này tôi tới là vì việc của Tiểu Nhiên, tôi...”

Một ánh

mắt cực lạnh đột nhiên ném về phía mình, Quan Hữu hoàn toàn không có

chuẩn bị, trong đáy lòng chợt run lên. Hạ Tầm Giản quả nhiên không phải

là người bình thường, chỉ phần khí chất này đã khiến người ta sinh lòng

sợ hãi.

Dù sao hôm nay anh tới, cũng không phải vì mình, anh

không thể thua được, “Hạ đại sư, tôi không biết Tiểu Nhiên có nói với

ngài chuyện trước kia của cô ấy hay không, cũng không biết ngài hiểu cô

ấy đến mức nào.

Kỳ thật cô ấy vốn không phải là một cô gái như

thế, cô ấy rất đơn thuần, có đôi khi thậm chí hơi ngốc, nhưng cô ấy là

một cô gái tốt... Là lỗi của tôi, tôi đã làm tổn thương cô ấy quá sâu,

tôi không biết cô ấy thế nào mà…ngài cũng biết, thực ra mà nói, trở

thành học trò của ngài,… là giấc mơ của toàn bộ họa sĩ.”

Nói tới

đây, Quan Hữu chỉ cảm thấy miệng đầy chua sót, “Tôi vô cùng vô cùng tôn

trọng ngài, nhưng hiện tại, việc giữa tôi và cô ấy nhất định phải giải

quyết. Hôm nay tôi, hi vọng ngài cho phép, mang cô ấy trở về thành

phố... Nơi này của ngài thật ra vô cùng tốt, nhưng dù sao cô ấy cũng nên ở chỗ của mình...”

Có mấy lời, Quan Hữu rốt cuộc cũng không nói được.

Nhưng những lời anh vừa nói, đối phương đã hiểu được ý tứ của anh.

Anh đã vắng mặt trong nước gần một năm qua, anh không có biện pháp ngăn cản việc đã phát sinh, cho nên dù có phẫn nộ anh cũng không thể nói gì hơn. Nhưng hiện tại anh đã trở lại, anh tuyệt đối không thể mặc kệ được.

Phòng khách bỗng nhiên im lặng tĩnh mịch.

Điều hòa trung ương rõ ràng không hề thổi gió mát, nhưng Quan Hữu lại cảm giác được khí lạnh cuồn cuộn bao trùm.

Anh biết rằng những lời này sẽ làm đối phương tức giận, nhưng không dự đoán được tức giận này sẽ đáng sợ như thế. Đối phương rõ ràng không mở

miệng, không chỉ có thế, trong cả quá trình khi anh nói xong, đối phương thậm chí cả mí mắt cũng không động.

Anh nghĩ đến chỉ cần mình

nghiêm mặt nói xong, đối phương nhiều ít với danh đại sư, cho vãn bối

anh một câu trả lời thuyết phục. Nhưng không tiên liệu, cuối cùng chờ

tới cũng một câu như vậy.

“Cậu có thể đi rồi.” Hạ Tầm Giản rót ly trà cho mình, giọng trầm thấp.

“Nhưng, Tiểu Nhiên cô ấy...”

Giọng Quan Hữu im hẳn cùng với tiếng bình trà vỡ vụn.