Chương 5

"Bà ơi, con không sao thật mà, con vốn lên núi đốn củi mà, cũng có đi vào sâu trong núi lắm đâu, con nào biết còn có thể gặp được con lợn này ngay chỗ đỉnh đồi gần thôn chứ." Điền Đại Hoa vừa đấy bà nội vào trong nhà, vừa cười nói: "Bà ơi, bà đừng càm ràm con nữa mà, bà rót cho con ít nước lạnh, con khát lắm rồi."

Bà nội quả nhiên dời đi sự chú ý, vừa nghe thấy cháu dâu mình khát nước, vội quay người vào trong bếp rót nước.

Điền Đại Hoa đứng trong sân, nhìn chú Ba và mấy thôn dân đang bàn bạc xử lý cái đầu heo kiểu gì. Lợn nuôi ở nhà và lợn rừng nhỏ đều là dùng nước sôi dội qua, sau đó cạo sạch lông bằng dao chuyên dụng, nhưng con lợn rừng to như thế này, toàn thân da dầu cứng rắn, không cạo nổi lông thì cũng thôi đi, luộc lên có khi cũng không nhừ được, chẳng cắn nổi ấy chứ, vì vậy chú Ba quyết định lột da lợn.

Lột da lợn là một việc cần kỹ thuật, chú Ba gọi vài người khiêng lên bệ đá được làm bằng đá canh ở góc tây nam trong sân, bắt đầu mài dao khoe kĩ thuật dùng dao gϊếŧ lợn của mình.

Điền Đại Hoa bảo bà nội đi rót nước cho cô, vốn là vì sợ bà lại càm ràm cô nên mới tìm chút chuyện để chuyển dời sự chú ý của bà, ai ngờ vừa quay đầu, bà nội vậy mà lại bê hẳn một cái bát sứ trắng ra đây, đôi chân ba tấc bước đến, mỉm cười gọi Điền Đại Hoa qua uống nước.

"Bà ơi, sao bà lại mang ra đây? Để con tự vào nhà uống." Điền Đại Hoa nhanh chóng tiếp lấy bát nước, ngoảnh lại hô lên, "Thạch Đầu, lấy cho cụ bà cái ghế."

"Vâng, con đến đây, cụ đợi con một lát." Thạch Đầu đáp một tiếng.

Điền Đại Hoa theo giọng nói đó nhìn qua, không khỏi cười khổ, người lớn bên này chỉ lo xử lý con lợn rừng, Thạch Đầu và Phúc Nữu hai đứa trẻ đang ngồi xổm trước cái chậu gỗ, đang nhổ lông cho con gà lôi ướt sũng, bên cạnh còn đặt một cái ấm sắt đựng nước sôi trong nhà.

"Hai đứa muốn nghịch thành quỷ luôn à! Việc mình làm được thì không làm cho cẩn thận, việc mình không làm được thì rõ là siêng năng, đừng để bị bỏng tay đấy." Điền Đại Hoa không khỏi mắng một tiếng, vội vàng bước tới xem sao.



Nhưng Phúc Nữu lại cười nói: "Chị dâu, việc này bọn em làm được, bảo đảm sẽ làm tốt."

"Chỉ là lông gà hôm nay hơi khó nhổ." Thạch Đầu cười toe toét như đang khoe công lao của mình, nói với Điền Đại Hoa, "Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ xử lý sạch sẽ gọn gàng."

Điền Đại Hoa không nhịn được cười. Hai cô cháu nhà này mới có bảy tám tuổi, ngày thường nhóm lửa, nấu cơm, cho lợn ăn đều làm qua, trẻ con nhà nghèo phụ việc nhà sớm, đứa trẻ lớn như vậy ở nơi thôn quê, những việc trong nhà ngoài đồng đều có thể phụ giúp.

Cô vươn tay thử nước trong chậu, lắc đầu cười nói: "Nước chưa đủ nóng, da gà chưa mềm, đương nhiên lông cũng không dễ nhổ."

Phúc Nữu ngẩng đầu liếc nhìn Thạch Đầu một cái, Thạch Đầu nhoẻn miệng cười: "Nước mà cụ bà đang đun trên bếp, con tưởng đã đủ nóng rồi."

Thế là hai chú gấu con lại nhấc ấm nước lên, chạy đi đun nước mới. Điền Đại Hoa thấy hai đứa nhỏ làm việc ra nước ra cái, liền buông tay để mặc hai đứa, bản thân quay lại đứng bên cạnh bà nội, xem chú Ba và mọi người xử lý con lợn rừng.

"Đại Hoa à, sau này đừng có vào núi một mình nữa, con lợn rừng to như vậy, ta ngần này tuổi còn chưa thấy qua mấy lần, sợ chết người đi được, nghĩ đến cũng khiến người ta sợ hãi. Nếu con mà có chuyện gì thì biết làm thế nào? Cả nhà ta già trẻ lớn bé đều trông chờ vào con hết." Bà nội Khương không yên tâm căn dặn.

"Vâng, thưa bà, trong lòng con có tính toán mà, bà cứ yên tâm đi." Điền Đại Hoa thản nhiên đồng ý.

"Đại Hoa à, con nói xem con lợn rừng to như vậy trời đông giá rét mới không chịu được đói mà xuống núi, chứ tiết trời này nó không nên đến đây mới đúng, sao lại chạy đến đỉnh đồi gần thôn nhỉ?"