Chương 11: Chu Vĩnh Huy hận trời không tối ngay lập tức để cắm tiểu bức của vợ

Sau khi thống kê xong, Điền Tú Quyên có chút sửng sốt, ngửa đầu nhìn Chu Vĩnh Huy.

Tháng này có thể kiếm được 25 điểm công đúng là không dễ dàng.

Chu Vĩnh Huy ra hiệu hỏi cô có chuyện gì, Điền Tú Quyên cười: “Anh có năng lực thật đấy.”

Thời buổi này không có người lười biếng, nhưng để kiếm được số điểm ngày công này rất khó.

Đây là do cuộc sống khó khăn, so với cày bừa, thu hoạch còn khiến người ta mệt mỏi hơn.

Hơn nữa không phải ngày nào cũng có việc, nếu muốn đến đại đội làm thì phải chăm chỉ, nếu lười biếng một chút, đừng nghĩ đến đó làm việc.

Chu Vĩnh Huy gãi đầu, bị vợ mình khen đỏ cả mặt.

Lúc này Điền Tú Quyên bỗng nhiên nhớ tới lời Vương Xuân Anh nói, Chu Vĩnh Huy là nguời có năng lực, còn nói cuộc sống của bọn họ không thể sai…

Đưa cuốn sổ cho Chu Vĩnh Huy, anh không nhận.

Thay vào đó, anh làm một vài cử chỉ, ý bảo Điền Tú Quyên giữ nó.

Điền Tú Quyên nhìn nó rồi cất đi, Chu Vĩnh Huy ngẫm lại, anh đi đến rương lấy tiền cùng một số ngân phiếu định mức cho cô.

Sau khi Chu Vĩnh Huy 20 tuổi, tiền mỗi năm kiếm được ở đại đội sẽ tự mình giữ.

Khi kết hôn nhà họ Điền đòi 1000 tệ tiền hồi môn, không bao gồm đệm chăn cùng cái đồ vật khác.

Chu Vĩnh Huy bỏ 500 đồng tiền hồi môn, số còn lại là của Chu Tứ Hải.

Sau khi kết hôn, trong tay Chu Vĩnh Huy còn dưa lại 130 tệ, số tiền này nhìn có vẻ khá ít, nhưng ở thời này lại không hề ít.

Gia đình nhà bình thường đều ăn năm dùng năm, nhiều con cái, lại chia phần ăn theo đầu người, gần như không đủ ăn, cuối cùng phải bỏ tiền ra mua lương thực, cho nên tiết kiệm được tiền không hề dễ dàng.

Điền Tú Quyên nhìn số tiền Chu Vĩnh Huy đưa qua, có chút do dự.

Chu Vĩnh Huy thấy vậy liền đem tiền và ngân phiếu định mức nhét vào trong tay cô.

Điền Tú Quyên nhìn anh, Chu Vĩnh Huy lại làm vài động tác.

Vào những năm 1970, rất ít phụ nữ được quản việc nhà, đại đa số đều là đàn ông.

Điền Tú Quyên cất tiền đi, Chu Vĩnh Huy lại cười ngốc nghếch nhìn cô.

“Đồ ngốc.”

Chu Vĩnh Huy đi đến trước mặt cô, khom lưng ôm Điền Tú Quyên lên.

Cô có chút khẩn trương, vội vàng nhìn ra bên ngoài.

“Đừng lộn xộn, bị người ta nhìn thấy thì rất xấu hổ.”

Chu Vĩnh Huy không quan tâm, anh ôm vợ nhỏ của mình lên giường sưởi.

Mặt Điền Tú Quyên đỏ ửng, Chu Vĩnh Huy dùng mặt cọ mặt cô.

Chu Vĩnh Huy nghiêng người, cơ thể của Điền Tú Quyên chậm rãi ngửa về phía sau, mũi cùng mũi áp sát vào nhau.

Điền Tú Quyên không dám nhìn anh, trong mắt Chu Vĩnh Huy mang theo ý cười, anh hôn lên môi cô.

Cô sững sờ, sau khi phản ứng lại thì mặt đỏ bừng.

Chu Vĩnh Huy nhìn vợ nhỏ của mình, anh lại hôn thêm một cái, mặt Điền Tú Quyên lại đỏ hơn.

Nhìn vợ thế nào cũng thấy không đủ thì phải làm sao?

Chu Vĩnh Huy duỗi thẳng hạ thân, Điền Tú Quyên run sợ, nói thầm một câu: “Lưu manh!”

Anh không cảm thấy mình là lưu manh, bởi vì bọn họ là vợ chồng.

Điền Tú Quyên không chịu nổi, cô đẩy anh ra, sửa sang lại quần áo rồi nhìn ra bên ngoài.

Chu Vĩnh Huy ôm cô vào trong lòng ngực, Điền Tú Quyên không giãy giụa, mà rúc vào trong lòng ngực anh.

Sao trời còn chưa tối?

Chu Vĩnh Huy hận trời không thể tối ngay lập tức để cắm tiểu bức của vợ nhỏ…

Thân mật một lúc, Điền Tú Quyên đứng dậy, bắt đầu làm cơm chiều.

Không đợi bọn họ nấu cơm xong, Chu Tứ Hải đã gọi Chu Vĩnh Huy đến đại đội bắt đầu làm việc.

Điền Tú Quyên nấu cơm xong cũng không ăn, cô đem đồ ăn ủ trong nồi.

Hơn 6 giờ tối Chu Vĩnh Huy mới về, kiếm được bốn điểm công, mặt mày dính đầy bụi.

Điền Tú Quyên lấy nước cho anh rửa mặt, lại tìm cho anh một bộ quần áo sạch sẽ.

Ăn cơm xong Điền Tú Quyên ghi lại điểm công ngày hôm nay, còn Chu Vĩnh Huy đã rửa chân rồi lên giường.

Một lúc sau Điền Tú Quyên chui vào trong chăn, phát hiện anh đang trần như nhộng, xoay người muốn tắt đèn lại bị Chu Vĩnh Huy kéo vào trong chăn.