Chương 33: Mỗi lần không làm nửa giờ thì sẽ không bắn

Ăn cơm xong mọi người lục đυ.c về nhà, Điền Tú Quyên về trước, một lúc sau Chu Vĩnh Huy cũng trở lại.

Đun một nồi nước để giặt quần áo, thuận tiện đốt giường sưởi.

Điền Tú Quyên giặt quần áo, Chu Vĩnh Huy cũng không nhàn rỗi, anh cắt đậu que.

Ban ngày làm việc trên ruộng, đến tối mới có thể dành chút thời gian làm việc nhà.

“Nhìn xem ngày đó mất nửa ngày mới mua được chút cải trắng, dưa chua, đúng rồi, trong nhà không có muối…”

Chu Vĩnh Huy đang cắt đậu que lên tiếng, Điền Tú Quyên giặt quần áo xong lại đi cắt rau.

Buổi tối cắt xong, ban ngày mang ra phơi, nếu không mùa đông sẽ không có đồ ăn.

Cắt xong đậu que, Chu Vĩnh Huy thấy đã mười giờ, anh giục Điền Tú Quyên đi nghỉ ngơi, còn anh thì cắt thêm một lúc.

Điền Tú Quyên đứng dậy: “Ngủ đi, hôm nay không làm xong thì mai lại làm tiếp.”

Chu Vĩnh Huy gật đầu, đem chỗ đậu que đã cắt xong tán ra.

Điền Tú Quyên nằm xuống, Chu Vĩnh Huy lấy một chậu nước đặt lên giường sưởi.

Anh rửa tiểu bức cho vợ mình rồi lại rửa sạch dươиɠ ѵậŧ của mình, một lúc lâu sau mới nằm xuống.

Tắt đèn, trong phòng tối om, Điền Tú Quyên đỡ bụng trở người, đối mặt với chồng mình.

Một tay Chu Vĩnh Huy đặt lên bụng cô, không biết dươиɠ ѵậŧ cứng từ khi nào.

Điền Tú Quyên bĩu môi, nhìn đồ vật của chồng mình vừa yêu vừa hận.

Chu Vĩnh Huy bò lên, Điền Tú Quyên dang chân ra, chào đón người đàn ông của mình.

Tiểu huyệt đã ướt nhẹp, dươиɠ ѵậŧ cắm vào vô cùng thuận lợi.

Mỗi lần không làm nửa giờ thì Chu Vĩnh Huy sẽ không bắn, từ lúc bắt đầu đã như thế, Điền Tú Quyên tập mãi rồi cũng thành thói quen.

Sau khi xong việc, hai người ôm nhau cùng tiến vào mộng đẹp, khi mở mắt ra đã là 5 giờ.

Mùa thu sẽ ăn cơm lúc 5 giờ rưỡi, sáu giờ xuống ruộng, chủ yếu là bởi vì trời sáng muộn.

Ngoại trừ thuế cần phải nộp cho nhà nước thì phần lương thực còn thừa sẽ phân phối cho nhân viên ở đại đội, sau khi loại đi những người này mới có thể nhận theo đầu người.

Người già và trẻ con không đóng góp được nhiều nên lương thực cũng ít, nhà có đàn ông trai tráng mới miễn cưỡng đủ ăn.

Chu Vĩnh Huy lĩnh 260 cân đồ ăn, còn Điền Tú Quyên lĩnh 210 cân.

Nhà anh có điểm công nhưng không đổi lương thực mà thay vào đó là đổi thành tiền với nhiều loại phiếu định mức.

Ở năm 1970, tiền không thể mua được đồ, cần phải sử dụng với các loại phiếu khác nhau.

Không có phiếu không phải không mua được đồ, có thể đến chợ đen, nhưng giá sẽ rất cao.

Mang đồ ăn bỏ vào nhà kho, hai vợ chồng vội vàng đi vào nhà.

Điền Tú Quyên đem tiền cùng phiếu ra, ghi ra sổ, cộng hết điểm công năm trước vào.

Năm nay Chu Vĩnh Huy kiếm lời được 100 đồng, còn Điền Tú Quyên được 80 đồng, đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.

“Sáng sớm ngày mai đi mua ít mỡ lợn, trong nhà hết mỡ lợn rồi…”

Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ, Chu Vĩnh Huy đã đến Cung Tấn Xã mua một chút mỡ lợn, cùng một ít đồ dùng sinh hoạt.

Anh còn mua bánh hạch đào cùng táo khô cho cô.

Điền Tú Quyên nhìn đồ ăn: “Lần sau anh đừng mua, tiền chúng ta kiếm được cũng không dễ dàng.”

Chu Vĩnh Huy cười hì hì ôm cô, vuốt ve bụng của Điền Tú Quyên.

Điền Tú Quyên bĩu môi: “Anh đang đau lòng cho con à? Em còn tưởng anh đau lòng cho em chứ!!”