Chương 4: Chị em dâu tán gẫu

Chu Vĩnh Huy chỉ vào sân trước mấy lần, Điền Tú Quyên hiểu, những quả lê này lấy từ nhà Chu Tứ Hải!

Rửa sạch lê xong, Chu Vĩnh Huy nhét vào trong tay cô, xoay người đi đốt bếp lò.

Điền Tú Quyên ngồi dậy: “Anh ăn không?”

Vương Xuân Anh dọn dẹp thùng quà Tết, tìm được một đống lê lạnh ở đáy thùng liền đưa cho Chu Vĩnh Huy, anh không ăn được nên mang về cho vợ mình.

Chu Vĩnh Huy lắc đầu, Điền Tú Quyên nhìn quả lê đông lạnh trong tay: “Anh đi lấy dao đi.”

Anh nghe thấy lời này, nhảy nhót đi lấy dao đưa cho Điền Tú Quyên.

Cố gắng dùng lực bẻ đôi quả lê đông lạnh, Điền Tú Quyên đưa cho anh một nửa nhưng anh không cầm.

“Anh ăn đi!”

Chu Vĩnh Huy vẫn lắc đầu, Điền Tú Quyên bĩu môi, đem nửa quả lê nhét vào tay anh.

“Bảo anh ăn thì cứ ăn đi! “

Chu Vĩnh Huy nhìn cô, đột nhiên cười ngây ngô, ánh mắt Điền Tú Quyên lộ ra ý cười.

Nhìn không quá thông minh, nhưng cũng không quá ngốc, đó là lời đánh giá của Điền Tú Quyên sau mấy ngày ở chung về người đàn ông của mình.

Mỗi người ăn nửa quả lên, sau khi đốt lò làm phòng ấm hơn, Chu Vĩnh Huy cởϊ qυầи áo nằm lên giường sưởi.

Điền Tú Quyên thu hồi ánh mắt: “Anh, anh đến đây ngủ đi!”

Hạnh phúc tới có chút đột ngột, Chu Vĩnh Huy sững sờ một lúc, kích động nhảy dưng lên.

Anh gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn vợ nhỏ của mình.

Điền Tú Quyên nói xong thì hối hận, nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng cảm thấy lo sợ, bất an.

Chu Vĩnh Huy nhấc chăn của Điền Tú Quyên lên, cẩn thận chui vào.

Điền Tú Quyên di chuyển cơ thể, giữ khoảng cách với anh.

Chu Vĩnh Huy không dám lộ xộn, quy củ nằm bên cạnh cô.

Tắt đèn, Điền Tú Quyên cho rằng anh đến đây ngủ, dù sao cũng phải chủ động một chút?

Kết quả cô đáng giá quá cao người đàn ông của mình.

Chu Vĩnh Huy không phải không muốn mà là Điền Tú Quyên ở trong chăn động đậy làm anh lo lắng!

Liên tiếp mấy ngày hai người ngủ chung trong một cái chăn, nhưng vẫn không phát sinh chuyện gì.

Tuy nhiên có một số thay đổi.

Hôm nay chị dâu hai cùng chị dâu ba của Chu Vĩnh Huy đến nhà, ba người ngồi may vá, nói chuyện phiếm một lúc.

Chị dâu thứ hai tên Tống Vân Chi của Điền Tú Quyên nói về chuyện nhà mẹ đẻ.

Mấy ngày nay, em dâu sinh con gái, bà Tống không bằng lòng nên khinh bỉ cháu dâu.

Tống Vân Chi về nhà, cũng không giúp được gì, khuyên bà nội của mình nhưng hiệu quả rất bé.

Đó là lỗi của người phụ nữ khi không sinh được con trai, thật ra Tống Vân Chi cũng không tán thành chuyện này.

Chị dâu thứ ba Đỗ Thục Lan thở dài: “Không phải nhà nào cũng như vậy sao?”

Thấy càng nhiều thì cũng không cảm thấy nó có gì kỳ quái.

Tống Vân Chi cười khổ: “Đã xảy ra chuyện như vậy, chị chỉ cảm thấy tội nghiệp cho em dâu thôi, không được ăn miếng cơm nóng hổi, cuộc sống sao lại có ngày khổ như vậy…”

Đỗ Thục Lan lắc đầu: “Không được ăn cơm nóng chỉ là chuyện thứ hai thôi, chị nhìn lão Đường ở phía tây thôn chúng ta thì sao?”

Nhà họ Đường có năm người con dâu, liên tiếp sinh mười mấy cô con gái, mùa đông năm trước con dâu lại sinh cháu gái, ông Đường trực tiếp ném đưa trẻ vào trong tuyết.

Mất vài tiếng mới tìm được đứa trẻ, chết cóng đã là không tồi, đứa nhỏ kia có thể sống sót hay không còn phải dựa vào ý trời, nhưng khả năng chết non rất lớn.

Tống Vân Chi không nói gì, Điền Tú Quyên không khỏi nghĩ đến chị cả của mình.

Nếu lần mang thai tiếp theo Điền Tú Hoa không sinh được con trai thì cuộc sống ở nhà chồng sẽ càng khổ hơn, hiện tại thậm chí còn không được ngồi bàn ăn cơm, có thể thấy nếu không sinh được con trai, kết cục có bao nhiêu bi thương!

Đỗ Thục Lan uyển chuyển nói: “Vợ của cậu tám à, em phải tranh thủ chút đi, nếu lần đầu dính luôn thì càng tốt, đỡ phải bị cậu tám lăn lộn...”

Ở nhà Chu Vĩnh Huy đứng thứ tám.

Điền Tú Quyên mỉm cười: “Chị dâu, chị thấy em có mệnh này sao?”

“Sao lại không có? Mông lớn, thoạt nhìn sẽ sinh con trai.”

Điền Tú Quyên cũng hy vọng đứa con đầu lòng là con trai, như vậy sống ở nhà chồng có thể đứng thẳng lưng, đỡ phải nghe mẹ chồng nhiều lời!

Tống Vân Chi nhìn cơ thể của Điền Tú Quyên, trêu ghẹo cô, “Vợ của cậu tám à, cơ thể của em không bị cậu tám đè bẹp cũng thật là kỳ tích…”

Điền Tú Quyên không lùn, cao gần 1m70, được coi như cao so với phụ nữ, nhưng trước mặt Chu Vĩnh Huy lại có vẻ nhỏ xinh.

Chủ yếu là do Chu Vĩnh Huy cao to, vóc người kia, phải gấp đôi so với đàn ông bình thường!

Điền Tú Quyên đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tống Vân Chi: “Chị dâu, chị đừng nói lung tung.”

Đóng cửa sinh hoạt, mọi người không biết chuyện gì xảy ra trong ổ chăn của bọn họ, đều đã là người từng trải, lại không có người ngoài, một đám tán gẫu mọi chuyện từ trước đến nay.

“A, còn xấu hổ nữa.”

Điền Tú Quyên bị trêu ghẹo, khuôn mặt đỏ bừng.

Đỗ Thục Lan cười nói: “Vợ của cậu tám, chị rất tò mò, dáng người của cậu tám lớn như vậy, của cậu ấy có phải không nhỏ đúng không?”

Điền Tú Quyên cúi đầu không biết nên trả lời vấn đề này như thế này, mặt cô đỏ đừng, Tống Vân Chi cùng Đỗ Thục Lan nhìn thấy thì cười ha ha.

“Không có gì phải xấu hổ! Chỉ là chuyện riêng của phụ nữ với nhau thôi, nói đi nói đi!”

Điền Tú Quyên chưa từng nhìn thấy gia hỏa của Chu Vĩnh Huy, nói kiểu gì?

Tống Vân Chi cười khúc khích: “Chị đoán nó không thể nhỏ được, nếu không sao có thể xứng với dáng người của cậu ấy!”

Đỗ Thục Lan bị chọc cười, ngửa tới ngửa lui: “Chị dâu, chị giỏi thật đấy, em xem như bái phục chị.”

Điền Tú Quyên bị các cô trên ghẹo không có chỗ trốn, lúc này Triệu Thu Liên đi đến.

Vốn dĩ chỉ có hai người trêu chọc Điền Tú Quyên, sau khi Triệu Tú Liên đến biến thành ba người trêu ghẹo cô.

Phụ nữ ngồi cạnh nhau không giống như đàn ông, họ có thể nói về mọi thứ trên đời.

Triệu Thu Liên vào cửa sớm, khi cô ấy gả cho Chu Vĩnh Hoà thì Chu Vĩnh Huy vẫn là một cậu bé, từng khỏa thân ở trước mặt cô ấy.

“Khi đó gia hỏa của cậu tám không hề nhỏ, hiện tại chắc cũng giống như của ngựa đi?”

Ánh mắt ba người không hẹn mà cùng dừng trên người Điền Tú Quyên, nhìn đến mức khiến cô đỏ mặt xấu hổ.

“Các chị thật là!”

Tống Vân Chi nói: “Nếu nói như vậy thì sẽ phải chịu đựng như thế nào? Lần đầu tiên chị đau chết đi sống lại, đến mức đi đường cũng không thể đi nhanh được…”

Đỗ Thục Lan nói tiếp: “Nhưng em khi đó cũng không phải giống như vậy sao? Lúc ấy kết hôn còn chưa sống riêng, cho nên không dám kêu, chỉ có thể cắn răng chịu đựng…”

Triệu Thu Liên nhìn các cô: “Các cô còn tốt hơn so với chị khi đó. Lúc ấy trong nhà toàn là con trai, ngủ trên cùng một chiếc giường sưởi, một lúc thì đi tiểu, lúc thì lại khát, còn nữa, chân người này lại đè lên người của người khác…”

Ba người đều rất hâm mộ Điền Tú Quyên, kết hôn xong liền có thể dọn ra riêng, không chỉ thuận tiện mà còn không phải nhìn sắc mặt mẹ chồng.

“Hơn nữa, cha mẹ chồng chúng ta cũng rất tốt, không ép chúng ta phải ở cùng nhau. Bây giờ có không ít nhà anh em sống cùng nhau, mỗi ngày lục đυ.c, giữa chị em dâu không đánh thì cãi nhau, bởi vì việc trong nhà mà thường xuyên đỏ mặt tía tai…”

Hiện giờ số người sống riêng ra rất ít..

Phần lớn các gia đình đều để con trai sống với cha mẹ, điều này dẫn đến xảy ra không ít mâu thuẫn.

Vương Xuân Anh lúc còn trẻ sống cùng cha mẹ chồng và chị em dâu, biết trong đó có bao nhiêu chua xót, cho nên với mấy đứa con trai của mình, cảm thấy bọn chúng có năng lực liền buông tay để chúng đi.

Dù sao cách cũng không xa, nếu gặp chuyện vẫn có thể chạy lại lo liệu.