Chương 40: Một người phụ nữ gánh vác một gia đình không hề dễ

Hai chân vòng quanh eo người đàn ông, trong cổ họng Điền Tú Quyên truyền ra tiếng rêи ɾỉ, mông không tự chủ được mà hạ xuống, muốn côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào sâu hơn.

Nhận ra ý đồ của cô, khóe miệng Chu Vĩnh Huy cong lên, anh sờ đùi cô, như cô mong muốn!!

Điền Tú Quyên phát hiện người đàn ông của mình ở trên giường càng ngày càng tệ, không động mà lại cố ý bắt cô phải cầu xin anh…

Cô có chút bất mãn hừ một tiếng, âm thanh nhỏ kia khiến Chu Vĩnh Huy nghẹn cười.

Anh không tiếp tục trêu chọc cô nữa, đỡ lấy chân cô bắt đầu di chuyển.

Cắm một hơi đến lúc bắn, cơ thể mềm mại của Điền Tú Quyên liên tục run rẩy, tiểu huyệt cắn chặt côn ŧᏂịŧ của người đàn ông.

Cơ thể của Chu Vĩnh Huy không tự chủ được mà run rẩy, anh chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ nửa mềm ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c lập tức chảy ra.

Ngủ một đêm, buổi sáng ngày hôm sau trời đổ tuyết.

Chu Vĩnh Huy đi đến đại đội một chuyến, một lúc sau liền trở về.

Về đến nhà quét tuyết trong sân, Điền Tú Quyên ngồi ở giường sưởi nhìn anh.

Mặc quần áo thì giống như cún, khi cởϊ qυầи áo ra lại là cầm thú.

Điền Tú Quyên không nhịn được mà suy nghĩ, nghĩ xong lại không nhịn được mà bật cười.

Một lúc sau Chu Vĩnh Huy đi vào phòng, Điền Tú Quyên đi xuống phủ sạch tuyết trên người anh.

Chu Vĩnh Huy xoay người ôm vợ mình, không kiềm chế được mà hôn lên miệng cô.

“Đừng làm loạn.”

Chu Vĩnh Huy biết cô sợ bị người ta nhìn thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười ha ha tiếp tục hôn vợ mình.

Điền Tú Quyên đẩy anh vài cái tượng trưng, Chu Vĩnh Huy không buông tay, cô chậm chạp bình tĩnh lại.

Trong phòng bếp nóng rực, hai người ôm nhau cùng nhau hôn môi.

Điền Tú Quyên thở hồng hộc, Chu Vĩnh Huy thoải mái xong mới dừng lại.

“Anh xấu quá rồi đấy.”

Chu Vĩnh Huy nâng cằm cô lên, tinh tế đánh giá cô, nhìn một lúc lại đỡ cô đi đến giường sưởi.

Điền Tú Quyên vừa mới ngồi lên giường sưởi thì Vương Xuân Anh tới.

Nhà chính muốn làm bánh nhân đậu, Vương Xuân Anh đến nhà Điền Tú Quyên mượn nồi.

“Mẹ, một lúc nữa con sẽ bảo Vĩnh Huy mang sang cho mẹ.”

“Không cần đâu, mẹ cùng cha con là được rồi.”

Vương Xuân Anh cầm nồi trở về, Chu Vĩnh Huy đi chặt một ít củi để đốt bếp, sau đó đi đến nhà chính.

Điền Tú Quyên ở nhà không có việc gì làm thì may quần áo và giày dép cho con, đỡ phải đến khi đứa trẻ được sinh ra lại không có quần áo để mặc.

Cửa nhà có tiếng cót két mở cửa, Điền Tú Quyên nhìn về phía cửa, một lúc sau Đỗ Thục Lan đi vào.

“Chị dâu? Mau đến giường sưởi ngồi đi.”

Tính ra, đã mấy tháng rồi Đỗ Thục Lan không đến nhà Điền Tú Quyên.

Đỗ Thục Lan cười, ngồi xuống mép giường sưởi.

“May quần áo cho con à?”

Điền Tú Quyên cười, “Chị, gần đây chị thế nào rồi?”

Đỗ Thục Lan xoa trán, “Vẫn vậy thôi.”

Mới trôi qua mấy tháng mà Đỗ Thục Lan nhìn như già đi mười tuổi.

Một người phụ nữ gánh vác một gia đình, chăm sóc mấy đứa con quả thực không dễ dàng gì.

Nói chuyện vài câu, một lúc sau Đỗ Thục Lan mới nói ý định của mình.

Đỗ Thục Lan tới tìm Điền Tú Quyên đổi bông.

“Chị, em xin lỗi, phiếu đổi bông nhà em lại đổi cho chị dâu cả rồi…”

Phiếu đổi bông khan hiếm, nguyên nhân chủ yếu là do mùa đông lạnh giá, người lớn và trẻ em đều không thể thiếu quần áo bông, đương nhiên bông thiếu hụt.

Nhà Điền Tú Quyên ít người, chỉ có hai vợ chồng bọn họ, cho nên không cần nhiều bông lắm, nhưng nếu đợi chờ thì phiếu bông cũng không đổi được, đành phải lưu trữ để làm áo bông cho trẻ con.

Đỗ Thục Lan cười cười: “Vậy quên đi.”

“Chị, có phải chị muốn thêm bông mới vào quần áo của bọn nhỏ không?”

Đỗ Thục Lan gật đầu: “Bọn nhỏ lớn lên nhanh quá, không giống mấy người lớn chúng ta, làm một chiếc áo bông có thể mặc mấy năm, còn áo bông trên người bọn nhỏ, một năm phải may lại một lần…”