Chương 6: Tầm quan trọng của nhà mẹ đẻ

Cơ thể của Chu Vĩnh Huy lập tức cứng đờ, trái tim đập thình thịch.

Anh còn tính là có thể cữu chữa, sau khi Điền Tú Quyên đặt tay lên eo anh, bàn tay của anh nắm lấy tay nhỏ của cô.

Chu Vĩnh Huy nắm tay cô chậm rãi xoay người lại, trong bóng đêm không nhìn thấy vẻ mặt của nhau, điều này làm Điền Tú Quyên cảm thấy dễ chịu hơn.

Cơ thể sát gần nhau, Chu Vĩnh Huy ngửi được mùi thơm thoang thoảng.

Điền Tú Quyên không nhúc nhích, Chu Vĩnh Huy thử đặt tay lên eo cô.

Không phản kháng, cũng không nói gì, Chu Vĩnh Huy cảm thấy mỹ mãn.

Điền Tú Quyên chờ đến mức ngủ thϊếp đi, kết quả không có gì xảy ra cả.

Buổi sáng, Điền Tú Quyên dùng ánh mắt quái dị nhìn người đàn ông của mình khiến Chu Vĩnh Huy nổi da gà.

Thật ra đêm qua Chu Vĩnh Huy muốn làm một ít chuyện gì đó, cảm xúc vẫn luôn ấp ủ, chờ anh điều chỉnh tốt cảm xúc thì Điền Tú Quyên đã ngủ rồi.

Thấy cô ngủ, Chu Vĩnh Huy từ bỏ, miên man suy nghĩ đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Khi ăn sáng, Điền Tú Quyên nhìn chằm chằm Chu Vĩnh Huy, đến mức anh không thể ăn cơm.

Nhiều lần ra hiệu hỏi cô có chuyện gì, Điền Tú Quyên đang ăn cơm nói: “Không có gì đâu.”

Chu Vĩnh Huy cầm bát lên, đưa cơm vào trong miệng, Điền Tú Quyên đang ăn cơm lại không nhịn được nhìn người đàn ông của mình.

Ăn cơm sáng xong, Chu Vĩnh Huy đi đến đại đội, Điền Tú Quyên ở nhà nhàm chán không biết làm gì.

Những ngày đông rất buồn tẻ, ăn no rồi lại ngủ, nếu không có gì làm thì may vá một lúc.

Mùa đồng dài đằng đẵng, trước sau gì cũng nửa năm, trong nhà có hai người, việc may vá nhiều như vậy, cô phải làm.

Điền Tú Quyên không thích đến nhà người khác chơi nên chỉ có thể ngồi ở nhà.

Cô không thích nhưng Tống Vân Chi và Đỗ Thục Lan lại khác, không có việc gì thì sẽ tới nhà cô ngồi.

Điền Tú Quyên đang chán, thì hai người cầm đế giày tới.

Các cô mỗi người đều có mấy đứa con, việc may vá đương nhiên nhiều hơn.

Hàng năm tay không rời khỏi kim chỉ, một năm bốn mùa hiếm khi nhàn rỗi.

“Vẫn là nhà của em ấm nhất.” Tống Vân Chi nói sau khi đi vào.

Điền Tú Quyên cười, bảo hai người ngồi lên giường sưởi.

Ba người tán gẫu nhưng tay cũng không hề nhàn rỗi, một lúc sau Vương Xuân Anh tới.

Chị gái Chu Diễm Mai của Chu Vĩnh Huy đẻ non ngày hôm qua, gửi tin tới bảo bọn họ qua thăm.

“Không phải còn hơn hai tháng sao?”

Vương Xuân Anh nuốt nước bọt: “Nói là bị vấp ngã, đẻ non.”

Tống Vân Chi cùng Đỗ Thục Lan liếc nhìn nhau, Vương Xuân Anh lại nói: “Mẹ cùng cha con qua nhìn, các con ở nhà lo liệu một chút.”

Nhà chồng Chu Diễm Mai không quá gần làng Đẩu, hơn 30 dặm, đi bộ cũng phải mất ba hoặc bốn tiếng đồng hồ.

Trong thôn chỉ có nhà trưởng thôn có một chiếc xe đạo, rất quý, người ta hiếm khi đi, cũng không cho người ngoài mượn.

“Mẹ, mẹ chờ đã, con đi theo…”

Tống Vân Chi nói, trong nhà Đỗ Thục Lan vẫn đóng cửa, cô ấy tính toán quay về bảo người đàn ông của mình đi theo.

Điền Tú Quyên ngẫm nghĩ lại cũng thu xếp đi theo, dù sao cũng chị của mình, gặp chuyện này nhà mẹ đẻ không đi nhiều người đến sẽ bị nhà chồng xem nhẹ.

Đi nhiều người, Chu Tứ Hải mặt dày đi mượn xe ngựa.

Chu Vĩnh Huy nhận được tin cũng đi theo, nhà họ Chu đi hơn mười người.

Nghe tin vấp ngã khiến đưa trẻ đẻ non, sau khi đến mới biết sự việc căn bản không phải như vậy.

Chu Diễm Mai khóc đến đỏ cả hai mắt, là vì cãi nhau với chị em dâu nên bị đẩy ngã dẫn tới đẻ non.

Đứa trẻ không đủ bảy tháng, sinh ra liền tắt thở, còn là một bé trai.

Chu Tứ Hải đương nhiên tức giận, đây không phải bắt nạt người khác sao?

Giữa chị em dâu xảy ra cãi vã là chuyện bình thường, nhưng Chu Diễm Mai còn đang mang thai, dù chuyện có lớn đến đâu cũng không thể động thủ được?

Chồng Chu Diễm Mai là một kẻ vô dụng, vợ mình chịu uất ức vậy mà còn lựa chọn rước bực vào người.

Chu Tứ Hải giơ tay tát con rể mình một cái, mang theo phẫn nộ muốn tìm chị dâu Chu Diễm Mai tính sổ.

Chị dâu của cô ấy là con gái của trường thôn, nhà họ Vu không muốn bởi vì một đứa trẻ mà náo loạn với trưởng thôn.

Theo lời mẹ chồng Chu Diễm Mai, bọn họ còn trẻ, không phải không thể sinh tiếp, không thể vì một đứa trẻ mà làm hỏng mối quan hệ được.

Nhà họ Chu cảm thấy thế nào khi nghe thấy lời này?

Một đám người đều rất tức giận.

Không nói đến những người khác, Chu Tú Quyên cũng tức muốn chết.

Nhà mẹ đẻ Chu Diễm Mai nếu nhẹ nhàng một chút thì sợ ở chỗ này sẽ bị ức hϊếp đến chết.

Không ai chống lưng, ở nhà mẹ chồng không được coi trọng.

Vương Xuân Anh là một người cứng đầu, bà kéo cổ áo của bà thông gia rồi đi lên đánh.

Người nhà nhìn thấy, đương nhiên muốn động thủ, người hai nhà đánh nhau.

Chu Vĩnh Huy che chở cho Điền Tú Quyên, cơ thể như ngọn núi, ngày thường nhìn rất vụng về nhưng khi đánh nhau lại vô cùng linh hoạt.

Bảo vệ vợ không bị đánh một cái nào, người nhà họ Vu đánh liên tục xin tha.

Chu Tứ Hải nhìn nhà họ Vu: “Con gái, về nhà với cha, sống ở đây không đáng.”

Vu Hải Thủy luống cuống: “Cha, cha đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, cha không thể đưa Tiểu Mai đi được.”

Không đưa đi chẳng lẽ ở lại nhà họ Vu các ngươi để bị khinh bỉ sao?

Chu Tứ Hải liếc mắt nhìn Vu Hải Thủy: “Lúc trước thấy cậu trung thực, tưởng rằng là người tốt, nếu biết cậu có đức hạnh này, tôi không nên gả con gái cho cậu, nhìn xem con gái của tôi ở nhà cậu phải chịu những gì…”

Chu Diễm Mai ở nhà chồng không quá tốt, có chị dâu ỷ thế ức hϊếp người khác, cha mẹ chồng bất công, cô ấy ở trong nhà này không khác gì người hầu.

Mang thai còn phải hầu hạ từ già đến trẻ, có một số việc không nói ra cũng không có nghĩa nhà họ Chu không để ý.

Chu Diễm Mai cũng thất vọng, ngay khi Chu Tứ Hải nói ra, cô ấy lau nước mắt gật đầu.

Vương Xuân Anh lau nước mắt, nói với các con dâu của mình: “Các con giúp Tiểu Mai thu dọn đồ đạc…”

Vu Hải Thủy đau khổ cầu xin Chu Tứ Hải, nhưng vẫn không thể khiến cha vợ mềm lòng.

Nhà họ Vu che chở con dâu hai, căn bản không làm chủ cho Chu Diễm Mai, Chu Tứ Hải có thể mặc kệ để bọn họ bắt nạt con gái mình sao?

Đoàn người nhà họ Chu đưa Chu Diễm Mai đi, Vu Hải Thủy nóng vội như kiến bò trên chảo!

Sau khi về nhà, sắp xếp ổn định cho Chu Diễm Mai, Điền Tú Quyên cảm khái rất nhiều.

Những nhà che chở con gái giống như nhà họ Chu, không nhiều lắm!

Điền Tú Quyên rất hâm mộ sự đoàn kết của nhà họ Chu, Chu Tứ Hải nói một câu, con trai con dâu đều một lòng hướng vào nhau.

Nhìn nhà họ Điền, Điền Tú Hoa ở nhà chồng bị bắt nạt đến mức không được ngồi bàn ăn cơm, mẹ Điền cũng chỉ cho rằng do bụng của con gái không biết cố gắng.

Nếu nhà mẹ đẻ cứng rắn, nhà chồng đương nhiên không dám quá phận, không có ai che chở, nhưng không phải tùy tiện để người ta dẫm bẹp lên!

Trở về nhà, Điền Tú Quyên nấu cơm, Chu Vĩnh Huy nhóm lửa.

Thật ra Điền Tú Quyên muốn hỏi chuyện Chu Diễm Mai ở nhà chồng một chút, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt về.

Nguyên nhân chủ yếu là do nói chuyện với Chu Vĩnh Huy rất khó, vì vậy tốt hơn hết không nên hỏi.

Ăn cơm xong hai vợ chồng đến tiền viện rồi lại quay về nhà.

Tinh thần của Chu Diễm Mai không tốt lắm, bị đả kích, không thể hồi phục trong một thời gian được.

Nằm xuống, Điền Tú Quyên lẩm bẩm: “Anh nói xem ngày mai nhà họ Vu có đến không?”

Đèn chưa tắt, Chu Vĩnh Huy giơ tay ra hiệu.

Điền Tú Quyên nhìn của chỉ của anh liền phỏng đoán, quả thực mất nhiều sức.

“Anh nói sẽ không tới? Vì sao?”

Vu Hải Thủy không chỉ vô dụng, mà thậm chí anh ta còn nghe lời mẹ.

Vương Xuân Anh đánh bà Vu, bà đang tức giận nên sẽ không cho con trai mình đến.

Điền Tú Quyên không biết rõ chuyện bên trong, vì tò mò nên nói chuyện với Chu Vĩnh Huy.