Chương 5: Muốn ở riêng

Một màn này trùng hợp bị Trần Bưu nhìn thấy, tất cả lời nói đều nghe không sót một chữ.

Anh có chút tức giận, tối hôm qua kiểm tra không ai mới chuồn ra khỏi phòng, sao vẫn bị thấy?

Tâm trạng Trần Bưu vô cùng bực bội, nhìn người người chị dâu của mình, thầm mắng một câu mẹ nó, xoay người vào phòng.

“Gì? Kết hôn xong chuyển ra ngoài? Vì sao?”

Trần Bưu tới tìm Trần Đại Sơn, nói chuyện về việc muốn tách riêng.

Tính cách Thúy Hoa kia quá đơn thuần, nếu ở chung với mọi người, Trần Bưu hoài nghi sau này cô vợ của mình sẽ là cái túi trút giận.

Cho dù chỉ có mình anh như trước, người nhà họ Trần lục đυ.c với nhau, anh cũng đã sớm chịu bọn họ đủ rồi.

“Ba, vốn dĩ phòng ở trong nhà phòng đã không đủ, hai đứa con đi ra ngoài còn có thể dư ra một căn phòng.

Trước mắt nhà họ hai người ở chung một phòng, căn phòng Thúy Hoa đang ở ban đầu là phòng của Trần Bưu, trong phòng không có nhiều diện tích, qua vài năm nữa có thể làm phòng chứa đồ.

Trần Đại Sơn nhíu mày: “Dọn ra ngoài, lỡ như các con đói chết thì sao?”

Trần Bưu phản bác: “Sao có thể đói chết chứ? Con là người đàn ông khỏe mạnh, không biết đi kiếm việc làm à? Chẳng lẽ ngay cả người phụ nữ của mình cũng nuôi không nổi sao?”

Trần Đại Sơn khẽ hừ, vô cùng hoài nghi với lời nói của anh.

“Được lắm, đi học thì bê bát, đánh nhau ẩu đả nên bị đuổi học, bây giờ nói lời này, mày không xem lại bản thân mình là dạng người gì?”

Mặc dù những việc đó không phải lỗi của Trần Bưu, nhưng anh lười giải thích.

“Dù sao con mặc kệ, con muốn dọn ra ngoài ở, không muốn cùng mấy người kia phân bua với nhau nữa.”

Trần Đại Sơn hừ một tiếng: “Trong nhà không có tiền mua phòng ở cho mày, có bản lĩnh thì tự lo đi.”

Ông cố ý làm khó dễ Trần Bưu, không muốn để bọn họ ra ngoài sống một mình.

Chủ yếu đứa con trai này không đáng tin cậy, Trần Đại Sơn suy nghĩ tạm chấp nhận bọn họ mấy năm, chờ có con, mới tính cho nhà Trần Bưu tách ra.

Trần Bưu nhìn ba già của mình: “Được, con tự thu xếp, nói trước rồi nha, đến lúc đó ba đừng có nói cái này cái kia.”

Sắc mặt Trần Đại Sơn khó coi, Trần Bưu lắc lư đi ra ngoài.

Lưu Thục Cầm biết được Trần Bưu muốn ra riêng, sống chết không chịu, nhưng một khi Trần Bưu đã quyết định việc gì đó, mười con trâu cũng không kéo lại được.

Những người khác nhà họ Trần nghe nói việc này đều có phản ứng không giống nhau, mấy người chị dâu chỉ ước gì bọn họ dọn ra ngoài, để giành lấy phòng của anh.

Ngược lại mấy người anh trai của Trần Bưu khuyên anh, nhưng một đám cũng đều tỏ vẻ khuyên cho có lệ.

Ở trong cái nhà này, Trần Bưu không hề được ưa thích, ngoại trừ ba mẹ ra, không có ai quan tâm anh cả. Với tính cách ngang ngạnh, bướng bỉnh, cộng thêm một ít hiểu lầm.

Mà Trần Bưu lại là kiểu người mặc kệ bị ai hiểu lầm đều cũng sẽ không giải thích.

Bởi vì theo tư tưởng của anh, đã tin tưởng anh thì sẽ có chuyện không hiểu lầm, không tin nhau, có giải thích đi nữa cũng không có ý nghĩa.

Chuyện ồn ào này Thúy Hoa đều không biết, bộ dáng vô ưu vô lo, cô cũng lười để ý đến mấy người chị dâu tương lai!

Tào Phượng Kiệt rất đáng ghét, nhân lúc Trần Bưu đi ra ngoài, âm dương quái khí nói mọi chuyện với Thúy Hoa.

Thúy Hoa không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có chuyện gì phải nói thẳng với cô, quanh co lòng vòng cô sẽ nghe không hiểu.

Tào Phượng Kiệt cho rằng bản thân đã khiến Thúy Hoa ngột ngạt, kết quả xoay người, con nhỏ này dửng dưng, tỏ ra giống như không có việc gì xảy ra.

“Em nói xem cô ta là người khoan dung rộng lượng hay là đồ ngốc?”

Vương Hồng Hà nhìn chằm chằm Thúy Hoa đang hái ra cách đó không xa: “Khó mà nói được, vấn đề là mới tiếp xúc thời gian ngắn, không nhìn rõ tính cách của cô ta.”

Tào Phượng Kiệt bĩu môi: “Chị thấy giống đồ ngốc hơn đó, người có đầu óc đều sẽ không chặn đàn ông lại, sau đó hỏi người ta có thiếu vợ hay không……”

Vương Hồng Hà cười khanh khách: “Đúng rồi, chị nói rất có lý.”

Hai người tiếp tục tám chuyện, Trần Bưu vừa bước vào sân nhìn thấy hai người, sau đó ánh mắt dừng trên người Thúy Hoa.

Khốn nạn, dựa vào cái gì mà để vợ tôi hái rau một mình?

————

Vở kịch nhỏ

Trần Bưu: Dám bắt nạt vợ tôi, tôi chỉnh chết các người.

Thúy Hoa: “Có cần em giúp không?