Chương 1-1: Chí hướng cao của Lâm Vãn Đường

Lâm Vãn Đường mấy ngày nay ở nhà ăn ngủ không yên, thỉnh thoảng lại ngó đầu ra cổng nhìn người đưa thư.

Chuông xe đạp vang lên, Lâm Vãn Đường hưng phấn nhìn sang, khi nhìn thấy người hàng xóm của mình, cô lập tức ỉu xìu.

“Chắc hôm nay sẽ đến?”

Đếm từng ngày và chờ đợi thư thông báo là một cảm giác không dễ chịu.

Ngay khi cô nghĩ hôm nay thư thông báo sẽ không đến thì bóng dáng người đưa thư tiến vào mắt cô.

Lâm Vãn Đường hưng phấn chạy ra ngoài: “Nhà tôi có thư không?”

"Có."

Người đưa thư đưa lá thư cho cô, Lâm Vãn Đường kích động toàn thân run rẩy, nhìn xung quanh, cảm thấy vào nhà cơ hội thi đậu sẽ cao hơn.

Sau khi đóng cửa lại ngồi trên giường, Lâm Vãn Đường cẩn thận mở thư thông báo ra.

“Chắc chắn phải là đại học y, đại học y, đại học y.”

Thầm đọc mấy lần rồi mở mắt ra nhìn thì cô kích động nhảy cẫng lên.

"Mẹ, ông ngoại ơi, con được nhận vào trường đại học y..."

Lâm Vãn Đường nhìn tờ thông báo hôn mấy cái, hưng phấn nằm trên giường, một chân chống lên, chân còn lại ở trên lắc lư.

Cách đây vài tháng, cô vẫn còn là một cô gái ế lớn tuổi, không may là khi cô đọc một cuốn tiểu thuyết khiêu da^ʍ vì quá hưng phấn mà đi gặp ông bà.

Mở mắt ra lần nữa, cô quay trở lại năm 1976, khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Vãn Đường là muốn bỏ võ theo văn, cả nhà họ Lâm không thể theo võ hết được.

Sau đó cô thuyết phục ông ngoại và mẹ, nói hết lời mới đạp vào con đường đại học.

Ban đầu, họ yêu cầu Lâm Vãn Đường nộp đơn vào Đại học Nông nghiệp, nhưng cuối cùng cô lại nộp đơn vào Đại học Y.

Tại sao? Bởi vì cô là một hủ nữ lâu năm, muốn quan sát chim đàn ông một cách quang minh chính đại, tuy nhiên, gia đình cô không cho phép một cô gái tham gia vào loại công việc này, vì vậy cô chỉ có thể tiền trảm hậu tấu.

Sau khi nhận được thông báo, Lâm Vãn Đường đang nghĩ cách lừa mẹ và ông ngoại, nếu hai người biết mục đích học y của cô, nhất định sẽ gϊếŧ chết cô.

Suy nghĩ lung tung đến buổi tối, Lâm Vãn Đường vô cùng ân cần đi nấu nướng.

Khi Lâm Thiên Bảo và Lâm Song tan sở về, cô cư xử cực kỳ ngoan ngoãn.

Cha con nhà họ Lâm làm việc ở nhà khách huyện, Lâm Thiên Bảo là đầu bếp còn Lâm Song là nhân viên thu ngân.

Khi họ đã ngồi vào chỗ, Lâm Vãn Đường đặt tờ thông báo trước mặt họ.

Lâm Thiên Bảo cầm lên, nhìn mấy cái, cau mày nói: “Tại sao lại là Đại học Y?”

Lâm Song cầm lấy nhìn xem: "Đúng vậy, con không phải nộp đơn vào Đại học Nông nghiệp sao?"

“Mẹ ơi, thức ăn đúng là quan trọng nhất đối với con người, nhưng người ta ăn ngũ cốc hoa màu thì cũng không thể không sinh bệnh? Sinh bệnh thì phải đi khám. Bác sĩ cũng là một nghề tốt… "

Lâm Song cau mày: “Đúng vậy, nhưng vấn đề là, nếu ngay cả ăn cũng không có thì lấy gì đi khám bệnh?”

Lâm Thiên Bảo phụ họa: “Đúng vậy, mặc dù Đại học Nông nghiệp làm nông nghiệp, nhưng sinh viên tốt nghiệp ra ngoài đều là chuyên gia."

Lâm Vãn Đường nhìn cha con hai người, thở dài, rồi đưa người cha quá cố của mình ra: “Lý do con chọn học ngành y là để bù đắp cho sự tiếc nuối trong lòng. Cha con qua đời vì bệnh tật…”

Cha cô là con nuôi của nhà họ Lâm, sau khi Lâm Vãn Đường được sinh ra được vài năm, ông đã qua đời.

Lâm Song vẻ mặt âm thầm buồn bã, Lâm Vãn Đường nhìn thấy, trong lòng nói xin lỗi.

“Muốn thì cứ học, con cái có lòng hiếu thảo”. Lâm Thiên Bảo nói.

"Ông ngoại, cảm ơn ông đã hiểu."

Lâm Song không nói nữa, đặt tờ thông báo đi ăn cơm.

Sau bữa ăn.

Lâm Vãn Đường đang chật vật đứng trung bình tấn, Lâm Song cầm roi da nhỏ nhìn cô.

Hai chân run rẩy liền bị đánh, cô đã trải qua việc này từ khi còn nhỏ.

"Con có thể đến trường nhưng không thể bỏ luyện tập. Có sức khỏe tốt sẽ không bị bệnh..."

Lâm Vãn Đường muốn nói: Cha con khỏe mạnh như vậy, ông không phải vẫn chết vì bệnh, nhưng cô không dám nói điều này vì nếu nói ra, cô sẽ bị đánh.

Đứng trung bình tấn hai giờ, Lâm Song nói thầm: "Ngày mai mẹ làm cho con hai bộ quần áo, đi ra ngoài không bằng ở nhà."

Lâm Vãn Đường cười: “Mẹ, không cần, con có quần áo.”

Lâm Song trừng mắt nhìn cô: "Mẹ không biết con có quần áo sao?"

Lâm Vãn Đường cảm thấy mẹ cô không nên gọi Lâm Song mà là Lâm Đỗi Dỗi.

Không nói được ba câu liền bắt đầu mắng, còn không được mắng lại, nếu không sẽ bị đánh.

Cuối tháng 8, Lâm Vãn Đường xách cặp lên đường đến trường, những đứa trẻ khác đều có cha mẹ đi cùng, còn cô chỉ có một mình trơ trọi.

Nhưng không sao cả, từ nhỏ cô đã quen với việc này rồi.

Sau khi đăng ký và về ký túc xá chuẩn bị thì trời đã tối.

Trong ký túc xá có sáu người, trong đó có hai người đã kết hôn.

"Xin chào mọi người, tôi tên Quách Thải Bình."

"Xin chào mọi người, tôi tên là Trâu Xuân Anh."

Xin chào mọi người, tôi tên là Thiệu Hàm Yên."

"..."

Sau khi giới thiệu bản thân, mọi người nói về chuyên ngành mà họ sẽ nộp đơn vào ngày mai.

Khi biết Lâm Vãn Đường dự định học ngành gì, năm người còn lại đều ngừng nói.

"Nam khoa? Bạn nghĩ kĩ chưa?"

"Đúng vậy, ngành ít người chú ý, về sau dễ dàng bổ nhiệm, mình đã điều tra qua, lương rất cao..."

Quách Thải Bình nhịn không được nói: "Nhưng về sau chồng của cậu có chấp nhận nghề nghiệp của cậu không? Bằng không cậu nên đổi ngành khác đi, nữ bác sĩ nam khoa nói ra nghe không hay đâu!"

Lâm Vãn Đường nghĩ thầm: Bây giờ nghe có vẻ không hay, nhưng trong tương lai nó sẽ là một ngành nghề thơm ngon ...

Trò chuyện một lúc thì kết bạn cùng nhau đi ăn, trong căng tin có rất nhiều chim, khụ khụ, lạc đề rồi, có rất nhiều bạn nam cùng khoá.

Ngày nay dù ở ngành nghề nào thì nam giới cũng nhiều hơn nữ, điều này không thể tách khỏi quan niệm trọng nam khinh nữ lâu đời.

Lâm Vãn Đường đỏ mặt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng liếc nhìn đũng quần các bạn nam.

Ngày hôm sau, sau khi nộp đơn vào chuyên ngành, Lâm Vãn Đường không thay đổi trường ý nguyện ban đầu của mình.