Chương 13: Sau tình một đêm

Lâm Vãn Đường quay lưng lại với Nhan Hồi, bả vai run run, im lặng khóc, đúng là đang khóc.

Nhan Hồi ngồi dậy, ôm cô vào lòng: “Anh không trách em, em cũng đừng tự trách mình.”

"Đàn anh, em xin lỗi, em thực sự không cố ý đâu."

"Anh tin em."

"Thật ư?"

"Ừm."

Lâm Vãn Đường nghe anh nói như vậy trong lòng cảm thấy tốt hơn một chút.

Nhan Hồi lau nước mắt, nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng anh có chút áy náy.

"Không cho phép khóc, nghe lời."

"Nhưng đàn anh, em cảm thấy có lỗi với anh và cô ây. Tốt nhất vẫn nên xem như không có chuyện gì xảy ra, như vậy lương tâm của em sẽ dễ chịu hơn..."

"Vậy em có bao giờ nghĩ đến chuyện lỡ như em có thai không? Em định lấy con của anh và cưới người đàn ông khác à? Hơn nữa, em đã mất trong sạch trước khi kết hôn, em có bao giờ nghĩ đến tương lai em sẽ ra sao không?"

Lời nói của Nhan Hồi như một lưỡi lê đâm vào trái tim Lâm Vãn Đường.

"Vãn Đường, anh biết cách làm người của em, sự tình đã đến nước này, chúng ta không thể thay đổi được, sao không thuận theo tự nhiên đi?"

Lâm Vãn Đường ngước mắt nhìn anh: “Nhưng?”

"Không có nhiều cái nhưng như thế."

Lâm Vãn Đường trên mặt lộ ra vẻ bối rối và tự trách, cô ngần ngừ mấy lần muốn nói, nhưng lời nói vẫn không thốt ra được.

Nhan Hồi ôm cô trở lại giường, hôn lên trán cô: “Em đừng nghĩ nữa, anh mua quần áo cho em.”

Đầu vải rách sao có thể mặc được, Lâm Vãn Đường ừ một tiếng.

Nhan Hồi nhìn cô, toàn thân trần trụi đi xuống giường, nhặt quần áo rách nát trên mặt đất, vội vàng tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết.

Phải rất lâu sau Nhan Hồi mới quay lại, Lâm Vãn Đường thay quần áo, đi dẹp dọn bàn ăn tối hôm qua.

Sau khi dùng nước cọ rửa bình rượu mấy lần, chắc chắn không còn mùi rượu trắng, anh mới yên tâm.

Lâm Vãn Đường chậm rãi đi ra khỏi nhà.

"Em đói không? A b đã nấu cháo rồi, lát nữa em có thể ăn."

Lâm Vãn Đường nhìn anh: “Em muốn quay lại trường học.”

Nhan Hồi ôm vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Đừng về, chúng ta dọn đồ đạc về nhà đi, từ nay về sau chúng ta sẽ ở cùng nhau…”

Lâm Vãn Đường lắc đầu, không muốn.

Nhan Hồi nghĩ nghĩ, lui một bước: "Ăn xong rồi mới rời đi nhé? Tối qua em uống nhiều rượu như vậy, không ăn trong bụng sẽ khó chịu."

Nếu lần này Lâm Vãn Đường không phản bác, cô ỉu xìu nghe lời.

Ăn tối xong, hai người lại trở lại trường học, Lâm đã hơn mười ngày liên tục không đến lớp.

Cô đã quên hết việc học, lý tưởng và sự nghiệp ngắm chim.

Cô ở trong ký túc xá hơn mười ngày, không ai biết cô đã xảy ra chuyện gì.

“Vãn Đường, cậu và Nhan Hồi cãi nhau sao?”

"KHÔNG."

"Không? Vậy hai người đây là làm sao? Một người ở trong ký túc xá không đến lớp, còn người kia thì suốt ngày lang thang dưới lầu."

Lâm Vãn Đường khó chịu kéo chăn đắp lên đầu, Quách Thải Bình nhìn một chút, lắc đầu và đi làm việc của mình.

Trâu Xuân Anh trở về mang cho Lâm Vãn Đường một ít đồ ăn mà Nhan Hồi mua.

“Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, không sao đâu. Người ta chuẩn bị cho cậu ba bữa một ngày, cậu thấy ổn thì làm hoà đi…”

Bọn họ mỗi ngày đều cố gắng thuyết phục cô nhưng Lâm Vãn Đường cũng không giải thích.

Lại mấy ngày trôi qua, Lâm Vãn Đường mới đến lớp.

Khi vào lớp, cô không ngồi ở chỗ cũ mà ngồi cạnh Diệp Ba.

Nhan Hồi nhìn một cái, đứng lên: “Cậu đi bên kia đi.” Anh nói với Diệp Ba.

Diệp Ba nhìn họ, đứng dậy và đi sang một bên.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào họ, ngọn lửa bà tamd đang bùng cháy trong mắt họ.

Lâm Vãn Đường không nói, Nhan Hồi cũng không nói, chỉ nhìn lên bảng đen.

Tan học, giáo viên bước ra ngoài, Lâm Vãn Đường đi theo sau.

"Thầy, em có chuyện muốn nói với thầy."

Theo giáo viên tới văn phòng, Lâm Vãn Đường muốn đổi chuyên ngành.

"Làm sao có thể đổi chuyên ngành vào lúc này? Không thì trượt một môn nào đi? Đó là cách duy nhất."

Lâm Vãn Đường nghĩ thế này cũng được, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải mang theo bằng tốt nghiệp về, nếu không cô sẽ bị chính mẹ ruột của mình đánh chết.

Điền xong mẫu đơn, Lâm Vãn Đường trở về, Nhan Hồi lại đi phòng giáo viên.

Sau khi biết cô thi trượt một môn, Nhan Hồi thông minh như vậy, hiểu ngay cô đang nghĩ gì.

Đang trốn tránh chính mình, phải không? Để anh xem em trốn thế nào.

"Đưa cho tôi một mẫu đơn."

Thầy giáo nhìn Nhan Hồi, không thể đắc tội anh, nên đưa mẫu đơn cho anh.

Tất cả các mục đã được điền đầy đủ, sau đó anh thoải mái rời đi.

Thầy nhìn vào tờ đơn, thở dài.

Buổi chiều Lâm Vãn Đường đến khoa phụ sản, vừa ngồi xuống, Nhan Hồi đã đến.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh, Nhan Hồi đưa tài liệu ra, ngồi xuống nhìn Lâm Vãn Đường đang tìm gì đó để xem.

Lâm Vãn Đường cúi đầu không nói gì, Nhan Hồi quay đầu lại, nói nhỏ với cô bạn cùng lớp phía sau: “Im đi, không muốn vào lớp thì cút khỏi đây.”

Trong nháy mắt phòng học lặng ngắt như tờ.

Nhan Hồi không nói, giáo viên nhìn anh, bắt đầu giảng bài.

Lâm Vãn Đường tan học vội vàng rời đi, Nhan Hồi biết cô đang tránh mặt anh.

Hai người giống như mèo vờn chuột, một kẻ trốn, một kẻ đuổi.

Thoáng cái một tháng đã trôi qua, kỳ nghỉ hè sắp đến.

Những ngày gần đây Lâm Vãn Đường cảm thấy khó chịu vì cô đang mang thai.

Buổi tối, Nhan Hồi chặn đường, kéo cô đến một nơi vắng vẻ.

“Em định trốn anh đến bao giờ?”

Lâm Vãn Đường cúi đầu nhìn giày: “Em không trốn tránh anh.”

Không trốn à?

Nhan Hồi hống hách đẩy cô vào tường: “Em muốn làm gì?”

Lâm Vãn Đường rời mắt khỏi anh: “Em không hiểu anh nói gì.”

Nhan Hồi trừng mắt nhìn cô: “Tháng trước em chưa có kinh.”

Lâm Vãn Đường trợn to hai mắt, Nhan Hồi mím môi: “Anh đi hỏi bạn cùng phòng của em.”

"Anh?"

Nhan Hồi thở dài: “Ai bảo em suốt ngày tránh mặt anh?”

Lâm Vãn Đường tức giận đến không nói, quay mặt sang một bên.

Nhan Hồi dịu giọng nói: “Vãn Đường, chúng ta đều có con, con cái không thể không có cha, cũng không thể không có mẹ…”

“Em sẽ không giữ lại đứa bé.” Cô kiên quyết nói.

Nhan Hồi nhướng mày: “Được, vậy anh sẽ gửi thư cho dì nói rằng em muốn phá thai.”

"Anh?"

Nhan Hồi nhún vai: “Là em ép anh.”

Lâm Vãn Đường tức giận đẩy anh ra: “Anh cút cho em.”

Nhan Hồi không đi mà mặt dày mày dạn tiến tới.

"Vãn Đường?"

Lâm Vãn Đường tức giận muốn bỏ đi, nhưng Nhan Hồi đã ngăn lại.

"Buông tay."

"Không buông."

"Buông ra."

"Không buông."

Lâm Vãn Đường muốn đánh anh một trận tơi bời: “Nhan Hồi, chúng ta không có tương lai, anh buông tay đi!”

Nhan Hồi nắm cổ tay cô: “Sao không có tương lai? Chúng ta đã có con rồi, đây không phải là tương lai sao?”

Lâm Vãn Đường tự giễu cười nói: "Đây chỉ là ngoài ý muốn, đều là lỗi của em, em sẽ gánh chịu lỗi lầm."

————

Lời tác giả: Nhan Hồi, Nhan Hồi, anh đắc ý quá rồi, roi da nhỏ đã chuẩn bị xong