Chương 15: Không gϊếŧ chết Nhan Hồi, thề không bỏ qua.

Lâm Vãn Đường sắp xếp mọi chuyện một lần, mài răng muốn gϊếŧ chết Nhan Hồi.

Buổi trưa Nhan Hồi mừng khấp khởi tan sở, Lâm Vãn Đường đang đợi anh, gặp nhau bằng một cú đá, mọi người trong phòng khách đều bối rối.

Nhan lão thái thái đi tới: “ Vãn Đường, cháu đang làm gì vậy?”

" Đang làm gì ạ? Bà nội, bà hỏi Nhan Hồi xem anh ta đã làm gì với cháu?"

Thân thể Nhan Hồi bị đá dựa vào tường, xoa xoa bụng: “Anh đã làm gì? Em không nói một lời liền đánh anh.”

Lâm Vãn Đường ném hai bức thư xuống chân anh, Nhan Hồi nhặt lên nhìn, tim đập thình thịch.

"Anh giải thích thế nào?"

Nhan Hồi nhìn bà nội Nhan, trong lòng than thở: Bà ơi, sao cái gì bà cũng giữ lại vậy chứ?

Bà nội Nhan không hiểu gì: "Sao vậy?"

Lâm Vãn Đường cười lạnh: “Nhan Hồi, hôm nay anh chết thì tôi vong.”

Vừa dứt lời, Lâm Vãn Đường đã chạy về phía Nhan Hồi, anh thấy vậy, nhanh chóng bỏ chạy.

Nhan Đình Văn và Kiều Nhất Phương nhìn nhau, ông nội Nhan nhìn bịn họ: "Có chuyện thì nói chuyện với nhau, động thủ cũng không thể giải quyết được vấn đề."

Bà nội Nhan phụ hoạ: "Đúng vậy, nhanh dừng lại đi."

Lâm Vãn Đường đuổi theo Nhan Hồi: "Nhan Hồi, anh là một tên đại lừa gạt. Anh nói cái gì: người nhà anh ép hôn. Anh lừa tôi đăng ký với anh và về nhà chọc giận bố mẹ anh. Anh là kẻ không biết xấu hổ, vậy mà nhân lúc đăng ký kết hôn nhớ kỹ địa chỉ nhà tôi, để viết cho mẹ tôi..."

Theo từng lời Lâm Vãn Đường, bà nội Nhan đang muốn ngăn cản cũng ngừng lại, ông nội Nhan nhìn cháu trai đang trốn đông trốn tây với ánh mắt đầy ghét bỏ, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

Lại nhìn hại vợ chồng Kiều Nhất Phương, nét mặt họ biến hóa vô cùng đặc sắc.

"Gia đình ta thật bất hạnh, sao có thể sinh ra một kẻ như nó được chưa?" Nhan Đình Văn lẩm bẩm.

Kiều Nhất Phương ban đầu không thích Lâm Vãn Đường, nhưng sau khi nghe những lời của cô, bà ngay lập tức biết rằng mình đã hiểu lầm cô.

"Đánh chết cũng không quá, đánh thật mạnh cho ta."

Đây là lời mẹ của Nhan Hồi đã nói.

Nhan Hồi ôm đầu chạy quanh phòng khách, dùng một chiêu giả rồi chui vào nhà.

"Nhan Hồi, tên khốn này, mở cửa cho tôi đi."

Nhan Hồi dựa vào cửa: “Bình tĩnh nghe anh nói, mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân…”

Lâm Vãn Đường không có tâm tư nghe anh nói, hai kiếp cộng lại mấy chục tuổi đời, bị một thằng nhóc Nhan Hồi này đùa nghịch xoay quanh.

Nào là tự trách nào là khổ sở nhưng cuối cùng tôi nhận ra tất cả chỉ là cái bẫy của anh ta.

Anh không mở cửa phải không?

Cô đá vào ổ khóa cửa khiến cánh cửa rung chuyển.

Nhan Hồi kinh hãi: “ Vãn Đường, xin em hãy bình tĩnh lại, em còn đang mang thai!”

Ngay khi anh hô lên, những người khác phản ứng lại, lúc này từng người mới lần lượt bước tới.

Tất cả đều choáng váng trước cú đá của Lâm Vãn Đường.

Lâm Vãn Đường hoàn toàn không nghe lời khuyên, không gϊếŧ chết Nhan Hồi thề sẽ không bỏ qua.

Cánh cửa bị đá mạnh đến mức rung rinh, Nhan Hồi nhìn ra cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ.

Rầm một tiếng, cánh cửa phòng tuổi thọ đã hết được chết già.

"Nhan Hồi, anh đừng chạy."

Nói xong, động tác của Lâm Vãn Đường lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ, khiến những người còn lại trợn mắt há mồm.

"Lão Nhan, sẽ không xảy ra án mạng chứ?"

Con dâu trông như mèo con, sao nổi giận lại giống như hổ cái thế?

Nhan Đình Văn lắc đầu, ý là ông không biết.

Bà nội Nhan lo lắng dậm chân: "Sao còn thất thần đứng đó? Mau đuổi theo đi. Ôi, cháu trai bảo bối của tôi không thể xảy ra chuyện được..."

Nhan Đình Văn và Kiều Nhất Phương đuổi ra ngoài, ông nội Nhan và bạn già cũng đi ra.

"Nhan Hồi, anh xuống đây cho tôi."

Nhan Hồi bị buộc phải trèo lên tường.

"Anh không xuống, xin em hãy bình tĩnh một chút được không? Hãy nghe anh nói, anh làm những điều đó vì anh thích em..."

"Thích? Đánh rắm, tính toán tôi khắp mọi nơi, còn có chuyện tết Đoan Ngọ cũng là anh thiết kế phải không?"

Nhan Hồi không phản bác, anh ấp úng.

Lâm Vãn Đường nhìn chung quanh rồi lùi lại, Nhan Hồi nhìn thoáng qua liền hiểu cô định làm gì, vội vàng hét lên: "Vãn Đường, em không cần làm như vậy, cẩn thận em bé."

"Em bé cá rắm. Gϊếŧ chết anh tôi để em bé đi cùng anh."

Nhan Hồi sửng sốt: “Mẹ, nhanh đỡ Vãn Đường đi.”

Anh không nói Kiều Nhất Phương cũng sẽ Lâm Vãn Đường lại.

“ Vãn Đường, có chuyện gì về nhà giải quyết, nhốn nháo ồn ào hàng xóm biết không tốt lắm.”

Không tốt?

Lâm Vãn Đường hất Kiều Phương ra, muốn mượn lực nhảy lên bờ tường.

Kiều Phương lại kéo lại: "Vãn Đường, mẹ xin con, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Bà nội Nhan lúc này cũng đi tới: "Vãn Đường, cháu bớt giận. Tiểu tử này là một đứa hư hỏng, bà nội sẽ thay cháu trừng trị nó, cháu đừng tức giận..."

Lâm Vãn Đường trong lòng uất ức đến mức không nhịn được mà bật khóc.

Kiều Phương nhìn thấy cảnh này cảm thấy khó chịu, bà cũng có một đứa con gái, nếu con gái cô gặp phải chuyện như vậy thì bà cũng sẽ làm loạn lên.

Nhan Đình Văn nói: "Là tôi không để ý dạy dỗ tốt con trai mình."

Bà nội Nhan lau nước mắt nói: “Đừng khóc, bà nội biết cháu bị oan ức, một lát bà nội sẽ đánh nó cho đến khi cháu hài lòng mới thôi.”

Lâm Vãn Đường vừa thương tâm vừa khổ sở, Kiều Phương và bà nội Nhan lôi kéo cô vào nhà.

Nhan Đình Văn chỉ vào Nhan Hồi đang ngồi xổm trên tường: “Anh chờ đấy cho tôi.”

Nhan Hồi không nói gì, ông nội Nhan nhìn anh nói: "Cháu tự cầu phúc cho mình đi!"

Mọi người trở về nhà, Nhan Hồi muốn nhảy ra ngoài tường.

Trong khi mọi người đang an ủi Lâm Vãn Đường thì chị cả của Nhan Hồi là Nhan Ngữ tới.

Đây là người thứ hai trong gia đình luôn bảo vệ anh.

Nhan Hồi trốn ở sau lưng Nhan Ngữ, cẩn thận nhìn Lâm Vãn Đường.

"Vãn Đường, chị cả biết em bị oan ức, cho nên mới đem thằng nhóc này mang về cho em..."

Nhan Ngữ đẩy Nhan Hồi ra ngoài.

"Một cô gái tốt, sao em có thể đối xử với cô ấy như vậy?" Kiều Nhất Phương chất vấn anh.

Nhan Hồi gãi đầu: “ Vãn Đường, anh làm vậy là vì anh rất thích em.”

Thích một người là có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào sao?

Lâm Vãn Đường không dám nhận kiểu thích này.

Nhan Ngữ đánh vào gáy anh: “Em thằng nhóc này, em có điểm nào tốt để chị có thể chấp nhận được không?”

“Chị ơi, em biết mình sai rồi.”

Nhan Ngữ trừng mắt nhìn anh, đi về phía Lâm Vãn Đường.

Kiều Nhất Phương nhường chỗ, Nhan Ngữ ngồi xuống bên cạnh Lâm Vãn Đường.

"Vãn Đường, Nhan Hồi đã kể cho chị nghe chuyện xảy ra giữa hai người. Chị cả biết tất cả là lỗi của em ấy, cũng biết em ấy không nên lừa dối em. Nhưng mà, hai em đã đăng ký kết hôn, em ấy làm tất cả cũng chỉ vì muốn cưới được em…”

Bà nội Nhan cũng nói đỡ: "Mặc dù phương pháp này rất đáng xấu hổ, nhưng nó cũng biến tướng nói rõ một việc. Thằng nhóc này thực sự yêu thích cháu. Nếu không, nó có thể hao tâm tổn trí như vậy để cưới được cháu không?"

Kiều Phương phụ hoạ: “Hơn nữa các con đã kết hôn, còn có con, vì con của con, xin con hãy tha thứ cho nó”

Lâm Vãn Đường không nói chuyện, cũng không ai biết cô đang suy nghĩ gì.

Nhan Hồi nhìn chằm chằm cô: “ Vãn Đường, em bớt giận, đừng tức giận làm hại thân thể, không đáng đâu.”

Lâm Vãn Đường dữ dằn nhìn Nhan Hồi nói: “Anh thật chu đáo.”

Nhan Hồi khóe miệng nhếch lên, cố nở một nụ cười ngượng ngùng.

————

Lời tác giả: Vãn Đường, ngược hắn, tôi sẽ động viên cô.