Chương 3: Nếu bản thân thấy ngượng, ...

Chương 3: Nếu bản thân thấy ngượng, nàng đi xem chim của đàn anh, đàn em khác

Cô là người nghèo có cốt khí.

Nhan Hồi hiểu ý, quay về thay quần áo.

Ăn mì xong, Nhan Hồi có việc gì đó liền rời đi, Lâm Vãn Đường một mình đi bộ về.

Trường còn chưa khai giảng, có quay lại cũng không có việc gì, cô đang đi loanh quanh trong trường.

Buổi chiều cô trở về ký túc xá, buổi trưa ăn đậu phộng rang cho no bụng, buổi tối không ra ngoài vì không đói.

Ngày hôm sau "bà dì" cô đến thăm, cô bị đau bụng, đói nhưng không muốn di chuyển.

Một ngày nữa trôi qua, Lâm Vãn Đường đói không chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt đi ăn.

"Đàn anh, anh đang tìm em hả?"

Vừa đi ra đã nhìn thấy Nhan Hồi.

Nhan Hồi lắc đầu: “Tôi đi dạo một chút.”

Lâm Vãn Đường cười: “Anh chậm rãi đi dạo, em đi ăn cơm. Mấy ngày nay chưa ăn gì, đói muốn chết.”

Nhan Hồi tiếp theo: "Đã bao nhiêu ngày không ăn rồi? Em bị sao?"

"Em đang trong kỳ kinh. Bụng em đau và không muốn cử động."

Nhan Hồi "ồ" một tiếng đáp lại, Lâm Vãn Đường nhìn anh: “Anh cũng đi ăn à?”

"Ừm."

Lâm Vãn Đường không nói nữa, nhưng cũng không có ý định mời anh ăn cơm.

Không phải cô keo kiệt, mà là cô không đủ khả năng.

Còn mười ngày, nếu lại mời, tháng sau cô sẽ đói mấy ngày.

Khi đến quán ăn vặt, Nhan Hồi muốn mời cô nhưng Lâm Vãn Đường từ chối.

Hai người ăn đồ ăn của mình, ngồi cùng một bàn.

Lâm Vãn Đường thực sự đói nên cô bắt đầu ăn như hổ đói, Nhan Hồi nhìn im lặng.

Cô uống ngụm canh cuối cùng, lau miệng: “Đàn anh, anh ăn từ từ, em về trước.”

Không đợi Nhan Hồi đáp lại, Lâm Vãn Đường đã quay người rời đi.

Trước khi khai giảng, Lâm Vãn Đường không xuất hiện, đi học, bọn họ gặp nhau trong phòng học.

Buổi chiều có lớp thực nghiệm, hai người một tổ làm nghiên cứu.

Nhan Hồi và Lâm Vãn Đường ở trong một nhóm, hai người nhìn mô hình dươиɠ ѵậŧ nghiên cứu thảo luận về nó.

"Bề mặt bìu xuất hiện phát ban, biểu bì sẽ có màu nâu nhạt..."

Nhan Hồi nhìn mô hình nói.

Lâm Vãn Đường nhìn một cái, dùng đầu bút gõ nhẹ vào bìu mô hình một chút: “Đây đều là tưởng tượng của anh, hiện tại chúng ta đang thiếu đối tượng nghiên cứu y học, không có vật thật, chúng ta đều chỉ đang nói chuyện trên giấy.” ..."

Nói chung, một trường học không có mấy giáo viên, những mẫu vật khác càng ít đến đáng thương.

Khi giáo viên đi ngang qua, nghe thấy lời nói của Lâm Vãn Đường: "Em nói đúng, chúng ta hiện đang thiếu đối tượng nghiên cứu y học. Nếu vấn đề này được giải quyết, các bạn học sẽ thu hoạch được nhiều hơn."

Lâm Vãn Đường liếc nhìn mọi người: “Thầy, nhiều đàn anh, đàn em như vậy, không có ai nguyện ý cống hiến cho y học sao?”

Tất cả ánh mắt các nam sinh đều đông loạt nhìn cô.

Lâm Vãn Đường hắng giọng: “Nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ là người đầu tiên cống hiến hết mình cho y học. Dù sao cũng là vì lợi ích của hàng trăm triệu đồng bào nam giới, đáng tiếc tôi lại là con gái.” ."

Giáo viên nghe xong lời nói của cô suy nghĩ hồi lâu đứng lên, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.

Ai sẵn sàng phơi bày nơi riêng tư của mình cho mọi người xem chứ?

Không chỉ xem mà còn phải chạm vào nó, v.v. Nghĩ đến điều đó thật xấu hổ.

"Bạn học Lâm Vãn Đường nói không sai, có thể cùng hiệu trưởng thảo luận đề nghị này..."

Biểu cảm của các nam sinh rất đặc sắc.

Buổi học kết thúc, những người khác lần lượt rời đi, rất nhanh, chỉ còn lại Nhan Hồi và Lâm Vãn Đường ở trong phòng học.

"Đề nghị của em đắc tội rất nhiều người."

Lâm Vãn Đường nhún vai: “Điểm xuất phát của em là vì mọi người.”

Dù là vì tất cả mọi người, Nhan Hồi cảm thấy nhà trường sẽ không đồng ý.

Điều quan trọng nhất là tư tưởng con người ở thời đại này rất cổ hủ, yêu cầu ai cởϊ qυầи trở thành đối tượng nghiên cứu họ đều sẽ không đồng ý.

Sau này đi làm, mặt mất hết, vì nơi riêng tư bị lộ trước mặt người khác.

Nhan Hồi thu dọn đồ đạc, Lâm Vãn Đường thở dài: “ Cả đám không có người có tinh thần cống hiến.”

"Đàn anh, nếu không cho em xem của anh một chút?" Cô chỉ đùa thôi.

Câu tiếp theo của Nhan Hồi là: “Cos thể.”

Lâm Vãn Đường máy móc nhìn về phía Nhan Hồi: “Anh nói có thể hả? Em không nghe lầm, đúng không?”

Nhan Hồi ho nhẹ một tiếng: “Em không nghe lầm.”

Lâm Vãn Đường hưng phấn: “Đàn anh thật tốt bụng, em sẽ báo tin tức cho giáo viên.”

Nhan Hồi giữ cô lại: “Tôi không nói tôi sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu của tất cả mọi người.”

Lâm Vãn Đường chớp chớp mắt, có chút không hiểu suy nghĩ của anh: "Ý anh là chỉ cho em xem?"

Nhan Hồi gật đầu, Lâm Vãn Đường hưng phấn đi tới ôm anh thật chặt: “Đàn anh, anh thật thú vị, vậy bây giờ cởϊ qυầи ra đi.”

Anh cứng lại, nói: “Không phải bây giờ, tôi chưa chuẩn bị tinh thần!”

"Việc này cần gì phải chuẩn bị tinh thần? Cởϊ qυầи ra là xong à?"

Nhan Hồi không đáp: “Chuyện này ngày khác nói tiếp, đừng nói cho người khác biết.”

Lâm Vãn Đường mặc dù cảm thấy thất vọng nhưng cũng không thể ép buộc.

Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Vãn Đường hỏi: "Đàn anh, anh cần bao lâu mới có thể chuẩn bị tốt tâm lý? Nếu khó quá, em sẽ đi hỏi những đàn anh, đàn em khác..."

Nhan Hồi sững sờ tại chỗ, quay đầu nhìn Lâm Vãn Đường: “Chỉ cần hai ngày thôi.”

Vài ngày cô có thể đợi, nhưng nếu lâu hơn thì quên đi.

Lâm Vãn Đường vui tươi hớn hở trở lại ký túc xá, trong lòng suy nghĩ chuyện xem chim của Nhan Hồi.

Chạng vạng tối ngày thứ ba, Lâm Vãn Đường và Nhan Hồi gặp nhau khi đang chạy bộ ở sân chơi.

"Đàn anh, khi nào thì cho em xem?"

Có người nguyện ý cho cô xem, Lâm Vãn Đường luôn ghi nhớ.

Nhan Hồi liếc nhìn cô: “Em dfi theo tôi.”

Lâm Vãn Đường choáng váng, cô chỉ thuận mồm hỏi một chút.

Vui vẻ cùng anh rời trường và hai người cùng đến bờ đê.

"Đàn anh, nơi này tối lửa tắt đèn, em có thể nhìn thấy cái gì?"

Nhan Hồi tiếp tục đi về phía trước: “Đi theo tôi.”

Bên kia đập là một khu dân cư, sau đó Nhan Hồi đưa cô về một ngôi nhà.

"Đây có phải là nhà của anh không?"

"KHÔNG."

“Đó là nhà ai?”

Trong nhà không có người, trong phòng ngoài phòng dọn dẹp rất sạch sẽ.

Nhan Hồi không nói gì, hai người vào nhà.

Khi vào phòng bật đèn lên thì ánh sáng hơi tối.

"Em ngồi xuống trước đi."

Nhan Hồi tựa hồ rất quen thuộc nơi này, rót cho cô một cốc nước rồi đi tắm.

Lâm Vãn Đường uống xong cốc nước, Nhan Hồi cũng tắm xong.

"Đàn anh, thời gian không còn sớm, chúng ta bắt đầu đi!"

Nhan Hồi ừ một tiếng, dẫn cô vào phòng trong rồi lặng lẽ cởϊ qυầи.

Lâm Vãn Đường không biết thẹn thùng có nghĩa là gì, vì vậy cô nhìn thẳng vào Nhan Hồi, khiến anh rất căng thẳng.

"Đàn anh, sao anh không nhanh lên?"

Nhan Hồi nhìn cô, cắn răng một cái cởϊ qυầи ra, bên trong kỳ thực có một chiếc qυầи ɭóŧ boxer cỡ lớn.

Lâm Vãn Đường không nói, nhìn anh cởϊ qυầи, Nhan Hồi đặt tay lên mép quần, làm sao cũng không thể cử động.

Vài giây trôi qua, Lâm Vãn Đường nhịn không được nữa: “Nếu anh ngại thì quên đi.”

Bản thân thấy ngượng thì cô đi nhìn vào ©ôи ŧɧịt̠ của các đàn anh đàn em khác, Nhan Hồi không muốn cô nhìn vào dươиɠ ѵậŧ của người khác, nên anh chịu đựng xấu hổ và cởϊ qυầи.

Tác giả lời nói: Nhan Hôi ngượng ngùng sao? Phi, nếu là anh ngượng ngùng có thể để cho cô nhìn chim chứ? Lâm Vãn Đường không biết phải đánh đổi bản thân mình để nhìn chim anh, nếu cô biết, đánh chết cũng sẽ không nhìn, ha ha.