Chương 6: Gặp mặt người nhà họ Nhan

Nhan Hồi nhìn cha mẹ, ho nhẹ: "Cha mẹ, đây là vợ con Lâm Vãn Đường. Chúng con đã đăng ký rồi. Đây là giấy đăng ký kết hôn..."

Kiều Nhất Phương và Nhan Đình Văn đều sửng sốt, họ nhìn giấy đăng ký kết hôn của hai người, rồi nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt họ rơi vào Lâm Vãn Đường.

Lâm Vãn Đường ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn về phía trước, lộ ra tư thái từ cao nhìn xuống, không nói gì, vẻ mặt kiêu ngạo không coi ai ra gì.

"Lão Nhan, tôi bị ảo giác à?"

Nhan Đình Văn tằng hắng một cái, không giận tự uy: "Nhan Hồi, hãy nói cho cha biết chuyện gì đang xảy ra?"

Nhan Hồi nắm lấy tay Lâm Vãn Đường nói: "Cha mẹ, con không có gì để nói. Cô ấy là người vợ được con chọn. Con mong cha tôn trọng sự lựa chọn của con."

Kiều Nhất Phương tức giận đến mức che ngực, vẻ mặt táo bón.

Một tiếng “Bộp” vang lên, là tiếng tay Nhan Đình Văn đập lên bàn trà.

"Nói nhảm, trong mắt anh còn tôi người cha này không? Có còn mẹ anh không? Muốn chọc tức chúng tôi tức chết sao?"

Nhan Hồi vẫn im lặng, Lâm Vãn Đường nhìn tư thế của Nhan Đình Văn cảm thấy ông ấy muốn ăn thịt cô.

Trong đầu Lâm Vãn Đường xoay vòng: “Nhan Hồi, người ta khát nước, đứng lâu chân có chút đau nhức.”

Cô vừa nói lời này, đừng nói vợ chồng Nhan Đình Văn, Nhan Hồi cũng bị cô nói không biết làm sao.

"Sao em đứng đó? Sao không lấy cho em cốc nước? Đúng rồi, em đói rồi. Để mẹ anh nấu cơm cho em..."

Có bao nhiêu bậc cha mẹ chồng có thể chấp nhận việc con dâu mới về ngày đầu tiên đã hành động như vậy?

Nhan Hồi không nhúc nhích: “Em vất vả rồi, anh cùng cha mẹ nói vài câu, dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

Lâm Vãn Đường nháy mắt với anh, ý bảo anh hợp tác với mình, kết quả Nhan Hồi đã quay mặt về phía cha mẹ anh.

"Đồ nghịch tử, anh, anh, xem tôi có đánh chết anh..."

Nhan Đình Văn chạy về phía Nhan Hồi, anh kéo Lâm Vãn Đường bỏ chạy: "Cha, cha bình tĩnh trước đi, con đưa Vãn Đường đi gặp ông nội..."

"Không được đi."

Người không được phép đi cũng đã đi? Nếu Nhan Hồi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh có thể làm chuyện tiền trảm hậu tấu sao?

Lâm Vãn Đường bị Nhan Hồi kéo đi, xuyên qua cửa sau vào một sân nhỏ.

"Ông nội, cháu tới thăm ông."

Nhan Hồi vừa vào sân liền kêu to, một lúc sau, một ông lão tóc bạc bước ra khỏi phòng, tay chống gậy, tinh thần rất tốt.

"Ranh con, về nhà là tránh mặt ta, hôm nay lại đến thăm ta? Cháu lại gây rắc rối gì rồi hả?"

Ông Nhan nói xong, ánh mắt rơi vào Lâm Vãn Đường, lúc này Nhan Đình Văn cũng xông vào.

Nhan Hồi kéo Lâm Vãn Đường đến bên cạnh ông Nhan: "Ông nội, để cháu giới thiệu với ông, đây là cháu dâu Lâm Vãn Đường của ông."

Cháu dâu?

"Vợ của ai?"

"Cô ấy đương nhiên là vợ cháu, vợ người khác có cần cháu giới thiệu không?"

"Ba, cha đừng nghe nó nói bậy, không có đó đâu."

"Không có? Cha không nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn à?"

Nhan Đình Văn cứng người, hung dữ trừng con trai.

Ông Nhan tằng hắng một tiếng: "Nhan Hồi, nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra?"

Nhan Hồi kể lại câu chuyện, ông Nhan không nói gì, mắt nhìn Lâm Vãn Đường.

Lâm Vãn Đường bị lưu lại ở hậu viện, còn người nhà họ Nhan đi ra tiền viện.

Nhan Hồi còn chưa kịp ngồi xuống, liền bị Nhan Đình Văn mắng mỏ một trận.

"Cô bé này bao nhiêu tuổi? Gia đình cô ấy làm nghề gì? Cô ấy có phải là người cánh tả không? Xuất thân của cô ấy như thế nào? Sao hai người quen được nhau?"

Đối mặt với những câu hỏi của ông nội, Nhan Hồi trả lời từng câu một, khi biết về chuyên ngành Lâm Vãn Đường, ông Nhan còn hơi cau mày.

"Nam học?"

"Vâng? Có gì không ổn ạ?"

“Ông nội không kì thị ngành nghe, thế nhưng ngành nam khoa này?”

Kiều Nhất Phương trả lời: “Cha, trước đừng nói chuyện việc làm, hãy nói về biểu hiện của cô ấy khi tới đây…”

Ông Nhan nhìn Nhan Hồi: " Những gì mẹ cháu nói có đúng không?"

"Ông ơi, cô ấy còn nhỏ, bị cháu chiều hư, sau này cô ấy sẽ thay đổi."

Nhan Đình Văn nghiến răng: "Nhà họ Nhan của tôi không thể chấp nhận một cô con dâu như vậy. Anh nhanh đưa cô ta rời khỏi đây và ly hôn với cô ta càng sớm càng tốt..."

Nhan Hồi không nói gì, ông Nhan thở dài: “Ngươi cũng có tuổi rồi, tính tình không thể thay đổi sao?”

Nhan Đình Văn im lặng, sắc mặt tái xanh trừng Nhan Hồi.

"Chuyện này cháu quả thực làm hơi quá, tốt xấu cháu cũng nên cùng người nhà bàn bạc một chút?"

"Ông, sinh hoạt là chuyện của hai người. Con không thích điều mọi người thích, mọi người cũng không thích điều con thích. Ông muốn con phải làm sao?"

Ông Nhan thở dài, Kiều Nhất Phương nói: "Tóm lại, tôi không muốn có một cô con dâu như vậy."

“Ông ơi, cháu nhớ bà của cháu quá.”

Kiều Phương im lặng.

Nhan Hồi lớn lên với bà Nhan, nếu bà ở nhà, sẽ không ai dám nói cháu trai của bà một câu không phải, không được.

Mặc dù bên ngoài Kiều Nhất Phương trông uy phong bốn phương tám hướng nhưng khi về nhà thường xuyên bị bà Nhan mắng không nói một lời.

Đừng nói con dâu, bà còn mắng con trai cả ông Nhan.

Nhan Hồi là tâm can bảo bối của bà cụ, thử động một chút xem, bà cụ là nhân vật vượt qua làn đan băng qua các cuộc chiến, ở nhà ngang tàng!

Họ không nói gì vì họ biết nếu bà cụ quay về, họ sẽ không có nửa quyền nói chuyện.

"Tùy cháu thôi. Ông già rồi, ngồi ghế sau thoiu, không muốn lo lắng nữa."

Nhan Hồi nâng bà cụ ra, nhưng ông Nhan nửa đường bỏ cuộc vì không muốn khi quay về sẽ bị mắng.

Nhan Đình Văn hừ lạnh một tiếng: “Tiểu hỗn đản, chuyện này tôi không để yên cho anh đâu.”

"Ông, ông cũng nhớ bà của con đúng không? Để con đi đón bà về ngay bây giờ nhé?"

Ngoại trừ Nhan Hồi, trong nhà không ai nhớ đến bà Nhan.

“Hãy để bà cháu ở nhà bác cả cháu, chuyện nhỏ như vậy không cần phải quấy rầy bà cháu.” Ông Nhan nói.

Nhan Hồi nhìn Kiều Nhất Phương cùng Nhan Đình Văn: "Cha mẹ, hai người thấy thế nào?"

Hai vợ chồng không nói chuyện, từng người thở phì phò.

Nhan Hồi hài lòng, qua được cửa này, những chuyện còn lại đều dễ nói.

Không ở lại nhà họ Nhan ăn tối, Nhan Hồi mang Lâm Vãn Đường rời đi.

“Cha mẹ anh giận em lắm phải không?”

"Không, bọn họ rất thích em. Họ nói em là người chân thật, tính tình dễ chịu."

Lâm Vãn Đường nhìn Nhan Hồi bán tín bán nghi: “Thật hay giả?”

Nhan Hồi gật đầu: “Thật, đặc biệt là ông nội anh, ông ấy thích em, nói trông em rất thân thiện…”

Thân thiện?

Lâm Vãn Đường không phát hiện ra mình thân thiện ở chỗ nào.

"Đúng rồi, em cần gặp bà nội anh. Bà là người rất tốt, nhưng tim bà không tốt lắm. Khi gặp bà thì đừng làm như hôm nay. Việc còn lại anh sẽ lo.. ."

Tác giả lời nói: Nhan Hồi lừa gạt hai mặt, lúc nào sẽ lật thuyền? Ta thật mong đợi!!