Chương 2: Sinh non? Không tồn tại!

Editor: Jelita

Lúc này Bạch Nguyệt Quý hơi cúi đầu.

Cuối tháng Mười Nông lịch đã rất lạnh, gió lạnh thổi tới, khiến cô ăn mặc không nhiều lắm trông có vẻ mong manh và yếu đuối.

Lần này, Chu Dã hoàn toàn không còn lửa giận nào nữa, nhanh chóng cởϊ áσ ra khoác cho cô.

Trong đầu cũng chỉ có một suy nghĩ: Tiểu tổ tông này thật giỏi đòi mạng anh, cứ như ông trời đặc biệt phái tới thu thập tên lưu manh không sợ trời, không sợ đất là anh!

“Anh biết em khó chịu, nhưng cũng không thể không cần con, đúng không? Em đói chưa? Về nhà thôi, anh nấu món ngon cho em ăn. Anh mới mang một con gà về nhà, vừa khéo hầm bồi bổ thân thể cho em.” Chu Dã nhìn cô cũng không phản cảm mình, dỗ dành.

Bạch Nguyệt Quý có thể cảm nhận hơi ấm từ áo khoác truyền lại, sắc mặt khá hơn một chút, nhìn anh, “Anh lấy gà ở đâu?”

“Anh đổi với người ta.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý cũng không quản anh, cúi đầu nhìn bụng mình, “Chu Dã, anh nói, em thật sự nên sinh đứa bé này sao?”

Chuyện sinh con, cô ít nhiều có hơi do dự, chủ yếu là sợ đau, thời đại này không cách nào làm hết đau.

Hơn nữa, không biết có phải do cô đã tiếp nhận giả thiết cốt truyện, thế mà lại cảm thấy mọi thứ rất bình thường.

Chu Dã căng thẳng, nhìn cô, “Đương nhiên nên sinh, đây là con của chúng ta, chẳng lẽ em nỡ bỏ con sao?”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái, Chu Dã cứng họng, có khi người phụ nữ tàn nhẫn này thật sự bỏ được. Nếu hôm nay anh không tới, không biết cuối cùng cô ấy sẽ làm ra quyết định gì nữa.

“Anh chuẩn bị sẵn sàng làm ba rồi sao?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chu Dã trả lời không cần suy nghĩ, “Đương nhiên anh đã chuẩn bị sẵn sàng!”

“Sinh con, sau này em phải chăm con, một mình anh nuôi sống hai mẹ con em được không?”

Thời trẻ ba mẹ Chu Dã qua đời vì bệnh, thực ra anh có anh chị dâu, nhưng có như không có.

Điều này nghĩa là, nếu cô sinh con thì sẽ không có người giúp đỡ, phải ở nhà chăm con, việc nuôi gia đình đương nhiên đè hết lên vai anh.

Nghe cô nói thế, Chu Dã không chỉ không lo lắng lo lâu, ngược lại, trên mặt còn nở nụ cười vui mừng, “Anh có thể nuôi sống hai mẹ con em, cũng sẽ không để hai mẹ co ăn cỏ ăn trấu, anh sẽ nỗ lực cho em và con sống thật sung túc!”

Trong lòng có chút kích động, đây là vợ anh muốn cùng anh vun vén gia đình sao?

Có phải anh đã chờ được vợ hồi tâm?

Bạch Nguyệt Quý nghe trong lòng anh hiểu rõ thì cũng không nhiều lời, bởi vì cô biết Chu Dã có con đường kiếm tiền khác, đúng là không thể dựa vào công điểm trong đất để nuôi cả gia đình sống tạm.

“Thời gian không còn sớm, mau về thôi.” Bạch Nguyệt Quý đứng dậy, nhưng nhìn đường núi hơi chênh vênh, nếu cô ngã, đời này sẽ vô sinh. Cô bèn không chút do dự nói: “Anh đỡ em, lúc đi lên thì không cảm thấy gì, sao lúc xuống lại gập ghềnh quá.”

Chu Dã nhanh nhảu tiến lên đỡ vợ, trong lòng vui vẻ thật sự: “Vợ, em chậm một chút, mình đi chậm tí cũng không sao.”

**

Trong lúc đó, bạn thân Mã Quyên canh chuẩn thời gian, dẫn người vội vã chạy đến, muốn làm trò trước mặt toàn thôn nâng Bạch Nguyệt Quý sinh non về chỗ thanh niên trí thức thì thấy cảnh hai vợ chồng này anh nâng em, em nâng anh, vừa nói vừa cười đi xuống núi.

Mã Quyên: “…”

Hai nam thanh niên trí thức nhìn nhau, nam thanh niên trí thức lớn tuổi hơn hỏi: “Mã Quyên, không phải cô nói thanh niên trí thức Bạch sinh non, còn muốn ly hôn với Chu Dã sao?”

Sắc mặt Mã Quyên cứng đờ, bởi vì cô ta biết rõ tính tình Bạch Nguyệt Quý, cũng đoán chắc dù Chu Dã đến cũng không thể ngăn ý muốn phá thai của cô.

Không ngờ lại thấy cảnh này?

Nhưng cô ta cũng phản ứng rất nhanh, làm ra vẻ thờ phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, anh Đổng, khiến các anh cũng lo lắng theo rồi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đã tới gần.

Tất nhiên Bạch Nguyệt Quý biết ba người này. Nữ chính là bạn thân Mã Quyên của cô, hai nam còn lại chính là thanh niên trí thức Đổng và thanh niên trí thức Trần ở chỗ thanh niên trí thức.

Sau khi cô ngã sinh non, tuy Chu Dã thất vọng tột đỉnh với cô, nhưng vẫn cõng cô xuống núi, gặp ba người này ở chân núi.

Dưới sự thu xếp của Mã Quyên, cô bị nâng về chỗ thanh niên trí thức, dọc theo đường đi, dáng vẻ cả người đầy máu của cô cũng thu hút hết cái nhìn của người khác, tin tức mang thai hơn nữa còn cố ý phá thai truyền khắp toàn bộ đại đội Ngưu Mông!

Toàn bộ đại đội Ngưu Mông vốn không có ấn tượng tốt về cô, lần này càng giảm thẳng xuống đáy cốc, bởi vì khiến đại đội Ngưu Mông trở thành đề tài bàn tán trong các câu chuyện của đại đội khác.

Sau này, càng lan truyền càng thái quá, trực tiếp truyền thành nữ thanh niên trí thức bị đàn ông nông thôn cưỡng bức có thai, tự phá thai mất nửa cái mạng!

Còn có người đặc biệt tới đại đội xem náo nhiệt, có cả cơ quan đơn vị đến kiểm tra, đối chiếu sự thật!

Dù sao chính là làm hết trò cười cho thiên hạ.

Mà hết thảy, đương nhiên bạn thân tốt Mã Quyên cực kỳ nguyện ý nhìn thấy.

Thanh niên trí thức Đổng tên thật là Đổng Kiến, anh là thanh niên trí thức cũ ở chỗ thanh niên trí thức, năm 68 đã xuống nôn thôn, là thanh niên trí thức xuống nông thôn đợt 3. Bên nam thanh niên trí thức công khai tuyển chọn anh làm người quản lý thanh niên trí thức, làm người bổn phận, phúc hậu.

Thanh niên trí thức Trần tên thật là Trần Tùng, là anh em tốt của nam chính quyển niên đại văn này – Đặng Tường Kiệt, không phải người tốt lành gì.

Đến trước mặt bọn họ, Bạch Nguyệt Quý biết rõ cố hỏi: “Quyên Nhi, anh Đổng, anh Trần, sao mọi người đều tới?”

Chu Dã còn đang đỡ vợ anh, anh đánh giá ba thanh niên trí thức trước mặt, gật đầu nhẹ với Đổng Kiến, hai người còn lại thì anh không phải ứng.

“Bọn anh nghe thanh niên trí thức Mã nói, cho rằng em xảy ra chuyện.” Đổng Kiến nói.

Mã Quyên nhìn hai người còn nắm tay, trên mặt có ba phần xấu hổ, đánh giá Bạch Nguyệt Quý, cười nói: “Nguyệt Quý, cậu không sao chứ? Thật làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu lên núi là luẩn quẩn trong lòng nữa!”

“Đang êm đang đẹp, sao tôi lại luẩn quẩn trong lòng?” Bạch Nguyệt quý cũng không bỏ tay Chu Dã đang đỡ mình, nói với Đổng Kiến: “Anh Đổng, để anh tới một chuyến tay không rồi. Em chỉ mang thai, bất ngờ quá chưa kịp bình tĩnh lại, nghe Quyên Nhi nói lúc bực bội cô ấy thích nên núi hóng gió, em cũng tới thử, không có chuyện gì to tát đâu.”

Thanh âm ngọt ngào mềm mại thực sự có thể trấn an lòng người.

Nhưng ánh mắt Chu Dã quét qua Mã Quyên, Mã Quyên bị đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn chằm chằm, nhịn không được mà nổi da gà.

Xuống nông thôn 2 năm, cô ta biết rõ Chu Dã này là lưu manh, là tên lưu manh nhất trong đám lưu manh trong thôn, đánh nhau cũng hung nhất!

“Quả nhiên rất có hiệu quả, gió núi thổi vi vu một lúc, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Đổng Kiến không nghe ra ý gì, thấy Bạch Nguyệt Quý thật sự không sao, “Không sao là tốt rồi.”

Trần Tùng thì âm thầm liếc Mã Quyên một cái, trong mắt cũng kèm theo bất mãn, rõ ràng đã nói chắc chắn Bạch Nguyệt Quý sẽ sinh non, sẽ làm trò cười, kết quả chỉ có vậy?

“Mọi người về đi, bọn em cũng về đây.” Bạch Nguyệt Quý xua xua tay, không muốn dây dưa thêm với mấy người này, cùng Chu Dã đi về, nhưng không muốn anh đỡ nữa.

Chu Dã thì muốn đỡ, nhưng vợ không cho anh không dám, hiện tại anh còn chưa xác định thái độ của vợ đâu.