Chương 5.2: Xinh đẹp tuyệt sắc

Cô muốn thực hiện nguyện vọng của mẹ mình, giúp cho nhiều phụ nữ trong cuộc sống hiện đại bận rộn chú ý đến bản thân nhiều hơn, đưa thương hiệu "Xinh đẹp tuyệt sắc" ngày càng phát triển.

Tuy nhiên, sau khi về nước và thiết kế ra một loạt đồ lót tuyệt đẹp, toàn bộ "Xinh đẹp tuyệt sắc" từ bộ phận thiết kế, dây chuyền sản xuất cho đến các cửa hàng đều bị cắt giảm. Cha cô đưa ra lý do là vì "Xinh đẹp tuyệt sắc" không phù hợp với thương hiệu quần áo cao cấp của công ty, mà mấy năm nay lại liên tục thua lỗ.

Nhưng cô biết, mọi thứ đều là ý của người mẹ kế kia. Năm đó, bà ta đi từ một người học việc ở xưởng may trèo lên cái ghế bà chủ nhà họ Cao này, tất nhiên là không muốn thấy "Xinh đẹp tuyệt sắc" phát triển mạnh mẽ rồi.

Vì thế, Cao Nhiễm thành lập phòng làm việc, tự mình thiết kế, tự tìm xưởng may, cũng tự mình đàm phán thương lượng hợp tác với các quầy trong trung tâm thương mại.

Để có được quyền sử dụng thương hiệu "Xinh đẹp tuyệt sắc", cô chỉ có thể để phòng làm việc đó thuộc dưới trướng tổng công ty. Thế nhưng, có thế nào cô cũng không ngờ rằng việc làm này lại trở thành vũ khí để cha kiểm soát cô.

"Cha mẹ nói sao thì con cái phải nghe vậy. Cao Nhiễm, đừng có mà ngang ngược và vô lý như mẹ con."

Cao Nhiễm nhắm mắt lại, như thể cô đã rời thảo nguyên mênh mông rộng lớn rồi trở về gia đình lạnh lẽo đáng sợ kia.

Trở thành công cụ cho cuộc liên hôn thương mại của cha, thảm trải mở đường cho người em trai cùng cha khác mẹ.

Khi mặt trời ngả dần về phía Tây, bầu trời thảo nguyên miên man đắm mình trong nắng vàng rực rỡ chói lóa.

"Nhiễm Nhiễm. . . . . ." Quý Tang Tang và Ba Đồ cưỡi ngựa đến.

Khi nhìn thấy con ngựa trắng mà Cao Nhiễm đang cưỡi, Ba Đồ kinh ngạc đến mức tròng mắt rơi bẹp xuống cây cỏ: "Đây.. đây là cục cưng của anh Tề mà?"

"Cục cưng? Có bao nhiêu cục cưng?" Quý Tang Tang khó hiểu, nhưng mà nhìn qua thì con ngựa này đẹp thật.

"Thảo nguyên của chúng tôi có rất nhiều ngựa trắng, chẳng qua phần lớn đều có một chút lông lạc màu, nhưng con này lại rất hiếm, cả người trắng như tuyết. Tương truyền rằng năm đó Thành Cát Tư Hãn đã dâng cho ông trời một con ngựa trắng tinh hoàn toàn, tên là Ôn Đô Căn Tra Kiền. Chú thím Cách Căn đều nói Thất Mị Nhiễu này chính là kiếp sau của Ôn Đô Căn Tra Kiền."

Nghe những gì Ba Đồ nói xong, hai mắt Quý Tang Tang sáng trưng: "Má ơi, thần kỳ vậy sao! Nhiễm Nhiễm, tớ cũng muốn cưỡi ngựa thần."

Khi trở về, Cao Nhiễm thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng ẩn mình trong ánh mặt trời đang chìm dần, giống như đang chờ đợi.

Anh nheo mắt nhìn về phía Quý Tang Tang đang cưỡi con ngựa trắng, một lúc sau lại thản nhiên nhìn cô một cái rồi xoay người đi về chuồng.

"Ầm ầm ——"

A Âm đang bưng một thùng đầy sữa đi đến trước mặt bọn họ, không cẩn thận trượt tay khiến nó vỡ tan tàn trên mặt đất, để lại một vũng nước màu trắng uốn khúc khắp nơi.

"Ơ, bọn họ bị sao vậy?" Quý Tang Tang khó hiểu.

Ban đêm, trời trong sao sáng.

Điều bất tiện nhất khi sống ở thảo nguyên là chuyện tắm rửa, nhưng cũng may nhóm Cao Nhiễm đến vào mùa hè, trời luôn mưa, trên mặt đất có rất nhiều ao sâu.

Quý Tang Tang không chịu được chuyện tắm lộ thiên, thế nên cô ấy bảo Ba Đồ đun nước sôi để bản thân ngồi trong nhà bạt lau qua.

Cao Nhiễm thì chịu không nổi nữa nên chất đống quần áo đã thay ra vào chậu, bước ra khỏi bao định tìm một chỗ xa hơn tắm nhanh một trận.