Chương 3.1: Vưu vật

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Vừa vào nhà bạt, hai người đã bị mùi hương ngọt ngào nồng đậm của sữa bay thẳng vào mặt.

Ba Đồ nói là vì ngoài đỉnh bạt có phơi đậu phụ được làm từ sữa.

Trong bạt có treo sáu chiếc quạt theo phong cách nghiêm chỉnh và quy tắc. Bức tường đối diện cửa ra vào có dán bức chân dung sặc sỡ của Thành Cát Tư Hãn, ở giữa là bếp lò. Chỗ ngủ là một sạp giường nhỏ bằng gỗ đơn giản có phủ chăn và mền nỉ.

Trên trần nhà là cửa sổ trời bằng kính thủy tinh hình tròn tạo tầm nhìn rộng rãi sáng sủa thoáng mát.

Quý Tang Tang chẹp miệng, khó tin nói: "Hóa ra bên trong nhà bạt truyền thống lại rộng như vậy, hoa văn chạm trổ rất tự nhiên."

Cao Nhiễm ngước mắt lên nhìn, trái lại lại rất hài lòng với nhà bạt này. Còn đỡ hơn mấy chỗ khác nêu rõ giá niêm yết cho phòng ngắm được cảnh mặt trời lặn là bao nhiêu, ngắm được sao thì bao nhiêu, xa hoa tráng lệ mất bao nhiêu, rồi đến khi bước vào, cách bố trí lại giống như bao khách sạn khác. So với những nơi đó thì nơi này thật sự khiến cô cảm thấy rất truyền thống.

Ít ra ở đây thực sự có cảm giác đang ở thảo nguyên.

A Âm rụt rè liếc nhìn hai người họ, nói tiếng quốc ngữ với giọng điệu không được tự nhiên: "Hai chị nghỉ ngơi trước đi. Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi."

"Đợi chút."

Quý Tang Tang gọi cô ấy lại, lấy hai tờ màu hồng từ trong ví da cá sấu màu xanh bạc hà ra lay lay trước mặt cô ấy: "Tiền boa của cô đây."

Cao Nhiễm để ý thấy má của cô ấy lóe lên chút xám xanh, cánh môi mấp máy không nói gì.

Cô đảo mắt nhìn sang Quý Tang Tang, bước tới, cầm lấy tờ tiền trên tay cô ấy rồi nhét tiền lại ví.

Quý Tang Tang tỏ vẻ ngờ vực với hành động của Cố Nhiễm, cổ họng vang lên hai tiếng: "Ơ. Còn có người không cần tiền cơ à?"

Nói chuyện tình cảm với người quen, nói chuyện lợi ích với người lạ, đây chính là đạo lý đối nhân xử thế hai mươi ba năm qua của cô ấy.

A Âm vừa mới ra ngoài, Quý Tang Tang đã hét ầm lên, cầm tay phải của Cao Nhiễm kéo qua kéo lại, lải nhải hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Thấy Cao Nhiễm không lên tiếng, Quý Tang Tang trợn tròn mắt, cười khúc khích nói: "Ai là cái người mà vừa thấy người đàn ông kia mà cả người ngẩn ra, ngay cả khi bị tàn thuốc rớt trúng tay cũng không phát hiện ra ấy nhỉ?"

"Bất ngờ thật đấy, Cao Nhiễm. Cậu cũng đừng quên cậu là Cao Nhiễm đấy nhé."

Cao Nhiễm và Quý Tang Tang là bạn bè từ hồi cấp ba, lúc trước cũng đã chứng kiến không ít ong bướm vây quanh theo đuổi và rình rập cô.

Đến khi lên đại học, mặc dù họ ở hai thành phố ở ngoài nước khác nhau, nhưng nhờ vào mấy ứng dụng phần mềm này nọ cô ấy cũng biết được cô bạn này của mình thực sự rất được chào đón.