Chương 3

Diêm Kỳ và Giang Miểu ngồi ở hàng ghế đầu, Giang Miểu không lấy được giải, sắc mặt tái nhợt khó coi.

Diêm Kỳ cụp mắt, cũng không để ý tới Giang Miểu.

Như thể đang cẩn thận lắng nghe cảm nghĩ khi nhận giải của tôi.

Lời phát biểu rất dài, tôi cảm ơn rất nhiều người, cho đến hết vẫn không có tên Diêm Kỳ. Người đã từng được tôi xếp lên vị trí đầu trong danh sách cảm ơn, nay đã bị chính tôi gạt bỏ đi.

Tôi chỉ thấy cằm anh cứng lại như sắt.

MC là diễn viên hài nổi tiếng trong nghề, để làm bầu không khí trở nên sôi động, MC nói đùa: "Nghê Thiền, chuyện cũ của cô bị đào lại trên Douban rồi đó. Nghe nói lúc mới vào nghề, ca khúc chủ đề "Kỳ" trong bộ phim mà cô đóng là tên của người cô yêu sao?"

(Douban, ứng dụng mạng xã hội của Trung Quốc cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc, hoặc các sự kiện diễn ra tại Trung Quốc.)

Lúc ấy tôi không chỉ hát ca khúc chủ đề mà còn đặt tên cho nó. Tôi có lòng riêng nên đã giấu tên người mình yêu nhất vào trong ca khúc.

Tôi thấy Diêm Kỳ ngồi dưới bỗng ngẩng lên, vẻ mặt kinh ngạc.

Có rất ít người biết, trong tên của người thừa kế của tập đoàn Diêm thị có một chữ Kỳ.

Cho tới bây giờ anh mới biết, hóa ra tôi đã từng cẩn thận hết lòng yêu anh.

Tôi nhìn Giang Miểu hoảng sợ ngồi bên cạnh Diêm Kỳ, lắc đầu, mỉm cười phủ nhận: "Đã là chuyện quá khứ rồi."

Sau khi nhận giải về chỗ ngồi, cả tay và trái tim tôi đều nóng, cố gắng lắm mới không bật khóc ra. Trước thềm liên hoan phim, mọi người không mong tôi đoạt giải, phần lớn đều nghĩ người được chọn sẽ là nữ chính Giang Miểu trong phim của đạo diễn Lý, không ai kỳ vọng vào người kém nổi tiếng như tôi.

Bỗng nhiên có tờ khăn giấy được nhét vào tay tôi, giọng trầm thấp vang lên: "Bây giờ camera đang không quay đến, lau nước mắt đi."

Bên cạnh tôi là ảnh đế Lộ Giới, diễn viên tài năng thực thụ, là nam chính trong bộ phim tôi đã đoạt giải, hợp tác với vai diễn của tôi.

Nếu không nhờ Lộ Giới đề cử thì đạo diễn cũng không có ý định cho tôi thử vai; nếu không nhờ diễn xuất của anh thì tôi cũng không có khả năng nhập vai tốt chưa từng có như vậy.

Nhưng tôi nhìn khăn giấy trước mặt, hơi cuộn tròn ngón tay rồi mới nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn."

Lộ Giới không nói nữa, chỉ khẽ ừ một tiếng phát ra từ trong cổ họng, ánh mắt nhìn lên sân khấu, giống y hệt lời đồn quái gở, không dễ gần về anh.

Giống như hôm bộ phim đóng máy, ở trên bãi biển gần nơi quay phim, anh tiễn tôi đi, lúc ánh trăng sắp lặn xuống mặt biển, chuyện Lộ Giới tỏ tình với tôi như chưa từng xảy ra.