Chương 8

Đến đoạn sau thì cổ họng nghẹn lại, toát ra một chút chân tình. Anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Những lời còn lại anh không thể nói ra.

Nhưng tôi hiểu ý anh.

Anh muốn hỏi, có đúng là tôi đã từng yêu anh một cách âm thầm và chân thành như thế không.

Tôi nhìn bàn tay anh đặt lên khung cửa đang siết chặt đến mức trắng bệnh. Diêm Kỳ ủ rũ như người chết đuối, đang chờ câu trả lời cứu mạng của tôi.

Tôi nghe thấy mình nói.

Tôi nói: "Không phải."

Tôi gấp kịch bản lại, mỉm cười phủ nhận: "Bài viết đó em đã xem rồi, chỉ là đoán già đoán non thôi, không phải sự thật. Cư dân mạng thích ăn đường linh tinh, có manh mối gì cũng diễn giải quá mức, anh và Giang Miểu đừng nghĩ nhiều. Xin lỗi đã làm phiền anh."

Anh bỗng nhiên đứng thẳng, mím môi thành một đường.

Tôi tưởng anh sắp đi, nhớ tới chuyện buổi sáng bèn nghiêm túc nhắc đến Diêm Kỳ: "Diễn viên là sự nghiệp cả đời, nếu anh muốn Giang Miểu tiến xa hơn thì đừng chiều cô ấy quá. Phải để coi ấy tự tiến lên rèn giũa một thời gian."

Không biết câu nào chạm vào vảy ngược của Diêm Kỳ mà anh đóng sầm cửa lại, đá vào chiếc bàn trang điểm gần đó.

Bàn đổ xuống đất tạo ra tiếng vang lớn, gương và đồ trang điểm vỡ tung.

Diêm Kỳ quay người nhìn tôi, khóe mắt đỏ lên vì tức, anh nói:

"Nghê Thiền, tôi cũng từng để em tiến lên một mình, kết quả thì sao, em suýt nữa đã chết."

"Rốt cuộc em có trái tim không?"

Ở bên cạnh Diêm Kỳ ba năm, anh đã nổi giận với tôi hai lần.

Lần thứ nhất là khi tôi diễn vai nữ phụ số ba trong bộ phim cổ trang, lúc quay cảnh cưỡi ngựa bị ngã, còn bị kéo lê mấy mét, may mà không bị thương nặng, nằm viện nửa tháng là khỏi.

Nhưng khi đó Diêm Kỳ rất giận, tôi nằm viện bao lâu thì đoàn phim cũng phải ngừng quay bấy lâu.

Tôi nói anh chuyện bé xé ra to.

Anh cười lạnh, ngồi cạnh giường gọt táo cho tôi, "Bọn họ thấy em không có bối cảnh nên mới bắt nạt em thôi, làm người ta bị ngã mà còn coi như không có gì xảy ra. Đợi khi nào em khỏi, anh sẽ bảo đám đạo diễn lẫn nhà sản xuất đến xin lỗi em."

Anh nói: "Sao không dùng thế thân? Sao không nói em là bạn gái của anh? Bộ Diêm Kỳ anh không thể lộ mặt được à?"

Tôi nhất quyết lắc đầu, Diêm Kỳ sầm mặt, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Vậy lần sau đừng quay mấy bộ phim như vậy nữa. Nghê Thiền, anh sợ."

Lúc ấy có rất ít người biết tôi và Diêm Kỳ yêu nhau.

Tôi là trẻ mồ côi, không học đại học, từng làm thế thân ở Hoành Điếm bao nhiêu năm, Diêm Kỳ và tôi vốn là người ở hai thế giới.