Chương 13: Anh trai có thiếu vật trang sức trên đùi không?

Qua thời gian, ông lão dần ngừng co giật, hơi thở bĩnh tĩnh lại, sắc mặt cải thiện với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như sắp tỉnh lại.

Đám đông xung quanh nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng: “Cậu thanh niên này đúng là thần y mà!”

Du Bạch Ninh cũng thấy tự hào lây, bác sĩ Mộ giỏi thật.

Tiếng xe cấp cứu vang lên từ xa. Thời gian châm cứu chưa đủ nên Mộ Vân Hoa không muốn thu châm để tránh ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị. Vậy nên, hắn tự đề nghị theo bác sĩ đến bệnh viện, chờ ông cụ hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm mới rời đi.

Hắn dành thời gian nói với Du Bạch Ninh: “Xin lỗi vì không thể đưa cậu về, cậu có thể tự gọi xe chứ?”

“Tôi đi với anh.” Du Bạch Ninh trả lời không chút do dự.

Mẹ cậu tình cờ đang làm việc ở bệnh viện nên cậu có thể tranh thủ đón mẹ luôn.

Mộ Vân Hoa lại hiểu lầm, thầm nghĩ bé nũng nịu này tốt thật, sẵn sàng đi theo hắn.

Hắn không từ chối nữa: “Được, chờ xong việc tôi sẽ đưa cậu về.”

Hai người nhanh chóng lên xe, theo xe cứu thương đến bệnh viện Nhân dân.

Sau khi bác sĩ cấp cứu kiểm tra cho bệnh nhân xong thì vô cùng ngạc nhiên, cậu bác sĩ trẻ kia có tay nghề rất tốt, chỉ sáu châm đã cứu mạng được ông lão.

Đột quỵ do cao huyết áp rất nguy hiểm, dễ khiến huyết áp trong não tăng cao dẫn đến vỡ mạch máu. Nếu không điều trị kịp thời thì gần như 100% nguy cơ bị liệt nửa người, thậm chí càng nguy hiểm đến tính mạng hơn.

May mà cậu bác sĩ trẻ ấy kịp thời châm cứu giúp cho ông lão tỉnh lại. Lúc này, thể trạng bệnh nhân đã ổn định lại và không cần tiếp tục điều trị quá nhiều.

Việc này khiến cho bác sĩ cấp cứu cảm nhận được sự thần kỳ của Trung y, tiếc là hắn không có thiên phú học Trung y.

Xe cứu thương và xe của Mộ Vân Hoa đến bệnh viện cùng lúc. Du Bạch Ninh nhìn dáng người cao lớn của Mộ Vân Hoa, cảm thấy toàn thân hắn như bao phủ trong ánh sáng thần thánh.

Ánh nhìn của cậu khiến Mộ Vân Hoa để ý, hắn nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tôi đang nhìn…..” Du Bạch Ninh lại uốn giọng, ngọt ngào nói, “Anh đẹp trai quá à!”

Mộ Vân Hoa giật mình, tai bỗng tê dại.

Bé nũng nịu này nói chuyện ngọt thật, nên nói nhiều hơn.

Nhưng Du Bạch Ninh không biết niềm mong đợi bí ẩn trong lòng Mộ Vân Hoa nên chỉ nói một câu.

Ông lão sau khi được đưa vào phòng cấp cứu thì đã tỉnh lại, đang gọi điện cho con. Con ông đang đi làm gần đây nhanh chóng chạy đến.

Bác sĩ kiểm tra xong, xác định ông lão đã qua khỏi cơn nguy kịch.

Ít nhiều nhờ có Mộ Vân Hoa.

Bác sĩ cấp cứu nói chuyện với Mộ Vân Hoa, mắt đầy vẻ tán thưởng: “Cháu học Trung y à?”

“Vâng, cháu học với ông nội từ nhỏ.” Mộ Vân Hoa trả lời.

“Giỏi đấy.” Bác sĩ cấp cứu khen.

Sau khi đủ thời gian, Mộ Vân Hoa gỡ châm ra khử trùng rồi xếp lại vào túi mình.

Đúng lúc này, con ông lão đã đến nơi. Một đôi nam nữ trung niên chạy đến phòng cấp cứu vội hỏi: “Bố tôi đâu? Thế nào rồi? Sao ông lại ngã? Có ai đâm vào sao?”

Lời nói vừa nghe đã thấy dấu hiệu của việc ăn vạ. Bác sĩ và hộ sĩ đã quá quen rồi, để sẵn tay ở điện thoại để nếu có chuyện gì thì gọi bảo vệ.

Bác sĩ cấp cứu hơi nhăn mày: “Bố hai anh chị vẫn ổn, nhờ chữa trị kịp thời nên không bị liệt nửa người. Giờ ông chỉ cần nằm viện truyền dịch một thời gian là được. Ông nhà đang đi trên đường thì bị đột quỵ do cao huyết áp chứ không bị ai đâm cả. Trái lại, nhờ có bác sĩ Mộ kịp thời cứu chữa thì ông mới thoát khỏi nguy hiểm.

Con trai ông lão nghe bác sĩ nói thế thì nhìn về phía Mộ Vân Hoa trẻ tuổi tuấn tú, nhíu mày: “Trẻ như thế mà biết chữa bệnh? Nhỡ mày chữa bừa, sau này có vấn đề gì thì tao phải tìm ai đây?”

Du Bạch Ninh nghe đến đây, huyết áp tăng vọt, không phải chứ, người này bị bệnh à, không đi thăm bố đi mà cứ ở đây ăn vạ thế?

“Bố tao lớn tuổi nhưng vẫn luôn khỏe mạnh, ai biết chúng mày có thông đồng với nhau không.” Người phụ nữ trung niên cũng nói thêm vào, “Bố tao mà có làm sao thì tao không để yên cho chúng mày đâu!”

Cậu vốn sợ con cái của ông lão không tin, ăn vạ bọn họ đâm người mới quay video lại. Không ngờ hai người này còn vượt qua suy nghĩ của cậu, nghi ngờ cả y thuật của Mộ Vân Hoa.

Du Bạch Ninh tức giận, tiến lên định lý luận nhưng bị Mộ Văn Hoa nắm cổ tay ngăn lại. Bàn tay Mộ Vân Hoa khô ráo ấm áp, ngón tay thon dài cầm lấy cổ tay trắng nõn mảnh mai của Du Bạch Ninh.

“Bố hai bác là tôi cứu. Tôi họ Mộ, hiện giờ tôi đang ngồi khám ở phòng khám Trung y Mộ thị. Nếu có vấn đề gì hai bác có thể đến tìm tôi.” Mộ Vân Hoa khẽ thở dài: “Nhưng nếu không có vấn đề gì mà hai người muốn ăn vạ thì tôi nhắc nhở trước là tôi có đoàn luật sư. Họ rất có kinh nghiệm tranh chấp trong những vụ tranh cãi sinh ra khi tôi chữa bệnh. Nếu hai bác không tin thì tôi có thể cho hai bác xem tài sản của tôi.”

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, người trẻ tuổi này kiêu ngạo thật đấy.

Chẵng lẽ có bối cảnh khó đoán thật?

“Ngoài ra, tôi cũng thật tình nhắc nhở, dạ dày và gan của bác đều có vấn đề. Nguyên nhân ban đầu là do uống quá nhiều rượu. Bác thi thoảng lại thấy dạ dày khó chịu, muốn nôn nhưng không được, bên phải bụng cũng đau âm ỉ, kể cả trong lúc ngủ nên chất lượng giấc ngủ kém đi. Thế thôi, tôi xin phép đi trước.”

Người đàn ông trung niên sững người, hắn thật sự có những triệu chứng như thế!

Lúc này, hắn không rảnh ăn vạ nữa mà vội đi tìm bác sĩ để khám.

Thấy Mộ Vân Hoa giải quyết sự việc hoàn hảo, Du Bạch Ninh phục đến sát đất.

“Bác sĩ Mộ, đoàn luật sư có thật à? Tài sản của anh nhiều lắm à? Sao anh biết ông chú xấu xa kia bị bệnh thế?” Du Bạch Ninh vừa đi theo Mộ Vân Hoa vừa tò mò hỏi.

Mộ Vân Hoa cười trả lời: “Có thật, tài sản tôi chưa thống kê nhưng chắc cũng không ít. Còn người kia, mặt ông ta sưng vù, mạch máu lộ rõ, là biểu hiện của việc uống quá nhiều rượu. Mắt ông ta thâm quầng, rõ là thiếu ngủ. Lúc ông ta nói chuyện thở ra mùi hôi, là do dạ dày yếu. Tất cả chỉ là tôi suy đoán thôi.”

Hắn từng khám cho rất nhiều bệnh nhân tương tự rồi nên chỉ nhìn một chút là đã đoán ra được gần hết.

Du Bạch Ninh trợn tròn đôi mắt, tràn đầy sùng bái.

Mộ Vân Hoa nhịn không được muốn đôi mắt xinh đẹp kia lộ ra càng nhiều cảm xúc bèn mở điện thoại cho Du Bạch Ninh xem số tiền trong Wechat của mình.

“Một, mười, trăm, ngàn…… 3 triệu?!” Du Bạch Ninh meo meo khϊếp sợ, ai lại để 3 triệu trong tài khoản Wechat chứ!

Du Bạch Ninh một giây liền quỳ: “Anh trai, anh có thiếu vòng chân không? Loại mà vừa thi đậu đại học, rất dễ nuôi, còn biến uốn giọng ấy.”

Mộ Vân Hoa thật sự không nhịn được, giơ tay nhéo khuôn mặt non mịn của Du Bạch Ninh. Xúc cảm quả nhiên tốt như suy nghĩ của hắn. Hắn cười nhẹ nói: “Thiếu.”

Nghe vậy, Du Bạch Ninh lại câm nín, ừm, lời này phải đáp lại như nào nhỉ? Trong những truyện trước đây cậu đọc thì chỉ đến câu đùa đó là kết thúc rồi.

May mắn, đúng lúc này, Du Bạch Ninh nghe được một giọng nói nhẹ nhàng từ ái: “Ninh Ninh, sao con lại ở đây?”