Chương 3: Gọi chú

Du Bạch Ninh vừa nói xong liền thấy không ổn, nhưng nước đổ khó hốt, tất cả fans đều đã biết thận của cậu không tốt.

Mặt cậu đỏ bừng, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cậu đã nghĩ xong cả lời nói cuối cùng trước khi chết rồi.

Sự xấu hổ này đúng là quá đủ cho 18 năm sống trên đời của cậu.

Lúc này, Mộ Vân Hoa nhìn thấy cả quá trình thanh niên từ hoảng loạn khϊếp sợ đến chết lặng, tưởng như linh hồn đã siêu thoát rồi.

Hắn buồn cười.

“Nếu mọi người biết hết rồi, tôi sẽ nói luôn nhé?” Giọng Mộ Vân Hoa vẫn còn ý cười, lại có chút cưng chiều. Các fans lại bắt đầu liên tiếp mang thai.

Du Bạch Ninh chết trong lòng nhiều chút, nói: “Bác sĩ nói đi.”

“Mạch của cậu yếu, phải ấn mạnh mới nghe được. Đấy là dấu hiệu của thận yếu. Từ nhỏ cậu đã không làm được việc nặng nhọc, tay chân lạnh lẽo quanh năm, trí nhớ cũng kém, cần phải cố gắng hơn người khác rất nhiều trong việc học. Cậu cùng dễ bị ốm lúc giao mùa, hơn nữa phải ốm ít nhất 10 ngày mới khỏi.”

Du Bạch Ninh khϊếp sợ nhìn hắn, ảo ghê, đúng hết luôn.

Du Bạch Ninh từ nhỏ đã gầy yếu, tiếng khóc cũng nhỏ hơn trẻ em bình thường. Nhà cậu cũng nghèo, bố thì không đáng tin cậy. Ông ta dựa vào khuôn mặt đẹp hấp dẫn được phú bà, bỏ vợ con đi mất. Từ đó đến nay Du Bạch Ninh chưa gặp lại ông ta lần nào nữa.

Cha mẹ của mẹ cậu mất sớm, mặc dù còn anh trai nhưng gần như không liên hệ với nhau. Sau khi cậu sinh ra cơ thể của bà cũng kém đi, chỉ có thể làm những công việc vặt.

Du Bạch Ninh lúc nhỏ cũng muốn giúp mẹ, nhưng mà cậu quá yếu, làm gì cũng khó.

Lớn lên, cậu muốn học thật giỏi, nhưng vì trí nhớ kém, tinh thần cũng không minh mẫn, nên dù cố gắng rất nhiều cũng chỉ có thành tích trên mức trung bình.

Mẹ cậu cũng từng đưa cậu đi khám, nhưng bác sĩ cũng chỉ nói cậu có hệ miễn dịch kém, cần để ý hơn chú không có phương pháp trị liệu nào tốt hơn cả.

Nhà cậu rất nghèo, dù sao cậu cũng chỉ yếu ớt thôi chứ không mắc bệnh gì cả nên vẫn luôn mặc kệ.

Mãi cho đến khi cậu làm streamer, gặp được trải nghiệm thần kỳ này.

“Cái này có chữa được không?” Du Bạch Ninh nghiêm túc hỏi.

Mộ Vân Hoa gật đầu: “Chữa được, nhưng đây là thiếu hụt bẩm sinh của cậu, cần thời gian khá dài. Nếu hôm nay cậu rảnh, tôi có thể châm cứu cho cậu, giúp cường hóa cơ thể, bổ sung thận khí.”

Du Bạch Ninh vừa nghe đến châm cứu thì hơi sợ. Da cậu rất nhạy cảm, đau ngứa gì cũng không chịu được.

Mộ Vân Hoa vẫy tay, ý bảo cậu ghé tai vào. Du Bạch Ninh lại gần, nghe được hắn nói: “Châm cứu có thể giúp cậu kéo dài.”

Nháy mắt, Du Bạch Ninh trở nên kiên định: “Thế anh còn chờ gì nữa, châm đi!”

Dáng vẻ đáng yêu ấy làm Mộ Vân Hoa buồn cười: “Được, tôi viết cho cậu đơn thuốc trước rồi sẽ châm cứu.”

Nói xong, hắn trải một tờ giấy Tuyên Thành màu vàng ra, cầm bút lông chấm mực rồi viết.

Bác sĩ tuy còn trẻ nhưng tay nghề có vẻ rất ưu tú, hơn nữa tính tình điềm đạm, nét bút mượt mà, giống như một bậc thầy thư pháp, nhìn đã thấy thư giãn.

Du Bạch Ninh tò mò: “Cho hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Chẳng lẽ nhờ biết cách chăm sóc nên mới trông trẻ không? Rốt cuộc Trung y đã làm hỗn loạn nhận thức của Du Bạch Ninh.

Du Bạch Ninh ngây thơ, nghĩ gì cũng hiện rõ trên mặt. Mộ Vân Hoa cười nhẹ, trả lời: “39, gọi chú đi.”

Du Bạch Ninh chấn động, chăm sóc tốt thế cơ à.

“Chào chú ạ.” Du Bạch Ninh ngoan ngoãn gọi.

Mộ Vân Hoa không nhịn nổi đỡ trán cười.