Chương 16

Ăn xong, nó được phụ huynh bế xuống lầu đi dạo.

Khu chung cư này có nhiều người trẻ, nhưng vẫn có những cặp vợ chồng kết hôn sinh con, nên từ sáng sớm đã có ông bà dắt cháu ra ngoài.

Hôm nay là thứ Hai, những đứa trẻ khóc lóc om sòm khi được cha mẹ đưa đến trường.

Khi Trầm Ý đưa Tần Trì Trì xuống, vừa lúc thấy một hàng trẻ con xếp hàng trước xe buýt màu vàng, giống như những củ cà rốt nhỏ chuẩn bị lên xe.

Không để ý nhiều, Trầm Ý dắt Tần Trì Trì ra khỏi khu chung cư, ghé cửa hàng tiện lợi mua cái ấm đun nhỏ.

Trước đây cậu chưa nuôi con bao giờ, ra ngoài mới phát hiện hai tay trống trơn, cần mua đủ thứ.

Sáng sớm cửa hàng vắng vẻ, chỉ có một bà cụ dẫn cháu đi mua cơm nắm.

Đứa cháu trai nhỏ mũm mĩm, có vẻ không muốn đi học nên mắt đẫm lệ, cậu bé vừa khóc vừa nhét đồ ăn vào miệng.

Tần Trì Trì liếc nhìn đứa trẻ mũm mĩm một cái, bị tiếng khóc của nó làm phiền, lặng lẽ lảng ra xa một chút.

Cửa hàng tiện lợi này có nước nóng, Trầm Ý mượn vòi rửa sạch ấm đun, rồi ra quầy lấy nước nóng.

Tần Trì Trì nghe tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng to, không chịu được nữa nên ra trước cửa hít thở khí lạnh.

Đứng trên bậc thềm, Tần Trì Trì chắp hai tay sau lưng, vai thẳng tắp, mắt nhìn thẳng phía trước.

Dù còn nhỏ tuổi nhưng toát lên vẻ trầm mặc.

Đang trầm tư thì một chiếc mũ nhỏ màu vàng bị gió thổi cuốn đến, rơi xuống chân Tần Trì Trì.

Nó cúi xuống nhặt lên, đôi mắt tròn vừa lóe lên chút bối rối thì một chiếc xe buýt màu vàng dừng lại trước cửa hàng tiện lợi.

Ngẩng đầu lên, Tần Trì Trì thấy trong xe vài đứa trẻ đều đội mũ vàng trên đầu.

Nghĩ là cái mũ rơi từ trên xe xuống, Tần Trì Trì cầm mũ và dùng đôi chân ngắn tiến lại gần, vươn tay ra định trả lại cho chúng.

Kết quả là Tần Trì Trì chưa kịp nói gì, tưởng nó là học sinh bắt xe buýt tới trường học, tài xế đã đóng cửa lại, đạp ga và khởi động xe.

"Bạn nhỏ tự ngồi đi, chú sắp cho xe chạy rồi đấy!"

Tài xế nói với Tần Trì Trì đang đứng do dự.

Quay đầu lại, anh ta thấy Trầm Ý cầm ấm đun chạy tới, vẫy tay loạn xạ, tài xế tốt bụng ra hiệu:

"Về đi! Đứa nhỏ học mẫu giáo rồi!"

Trong xe, Tần Trì Trì cầm cái mũ vàng, nhíu mày nhìn bóng lưng tài xế.

Khi tài xế đạp ga, Tần Trì Trì lảo đảo lùi lại hai bước, suýt ngã xuống đất.

Níu lấy ghế, Tần Trì Trì giật tay khỏi cô giáo định đỡ mình, chạy nhanh ra cửa sổ phía sau, dán mặt vào kính nhìn Trầm Ý bên ngoài.

Bên ngoài, Trầm Ý cầm ấm đun, thở hổn hển, mắt trợn tròn nhìn Tần Trì Trì.

Cậu chỉ chậm chân ra cửa một chút, đã thấy Tần Trì Trì lên xe buýt của trường mẫu giáo, vội giơ tay lên, thở dài với tài xế.

"Này! Dừng lại!"

Cậu ấy vẫy tay, chưa kịp la lên thì tiếng nói vang lên bên cạnh.

Bà cụ trong cửa hàng tiện lợi vội vàng dắt cháu chạy ra, gào to:

"Dừng lại đi, cháu nhà tôi còn chưa lên xe!"

Xe chạy quá nhanh, cả hai người lớn và đứa trẻ đều không theo kịp.

Sau một luồng khói thải ra, ba người đứng tại chỗ, trố mắt nhìn nhau.

Trầm Ý cầm ấm đun, há hốc mồm nhìn theo chiếc xe đi khuất.

Bà cụ bên cạnh có vẻ cũng không phải lần đầu không kịp đưa cháu lên xe, thở dài, an ủi Trầm Ý:

"Không sao đâu, trên xe có cô giáo mà, đứa nhỏ khóc một lúc rồi cũng qua thôi, làm cha mẹ không nên quá mềm lòng, nếu không sẽ không tốt cho đứa nhỏ."

Tưởng Trầm Ý cũng là phụ huynh đưa con đi học, bà cụ vỗ vai cậu với thái độ như người có kinh nghiệm.

Trầm Ý tuyệt vọng, nghĩ bụng chuyện gì thế này!

Chỉ có đứa bé mũm mĩm tay cầm cơm nắm miệng ợ hơi, mắt đẫm lệ cười toe, lau mũi rồi ngẩng đầu lên nói:

"Vậy có nghĩa là con không phải đi học nữa hả! Yeah!"

***

Ánh nắng mùa thu rọi xuống từng mảnh vàng rực rỡ, trong gió vẫn còn se lạnh, chỉ khi đi dưới nắng mới cảm nhận được chút ấm áp.

Tần Trì Trì được cô giáo dắt tay, bước xuống xe buýt của trường mẫu giáo.

Mặt lạnh lùng, nó đứng trước cổng trường, chắp hai tay ra sau lưng.

Ngẩng đầu lên, nó bắt đầu lặng lẽ quan sát ngôi trường mẫu giáo này.

Hôm nay, cô giáo phụ trách đón bọn trẻ lên xe buýt là người mới đến, đối mặt với đám trẻ gào mồm hú hét, rõ ràng hơi lóng ngóng.

Cô ta đưa Tần Trì Trì tới tay cô giáo ở cổng trường, rồi vội vã chạy đi dỗ một đứa trẻ khác đang khóc nhè vì không muốn đi học.

Những cô giáo chủ nhiệm ở cổng nhìn Tần Trì Trì rồi lại liếc nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy hơi xa lạ.

"Bé con, ở lớp nào vậy?"

Tần Trì Trì thu hồi ánh mắt khỏi tòa nhà mẫu giáo, lắc đầu.

"Lớp cô giáo Chu phải không? Cô ta vừa dẫn các bạn vào trong rồi, nếu không tôi đưa bé qua cho cô ta."

Chỉ có cô giáo Chu vắng mặt, các cô giáo khác liền nghĩ đây là học sinh lớp cô ta.

Một cô giáo muốn nắm tay Tần Trì Trì dẫn vào trong, nhưng nó lùi lại phía sau một bước.

Lông mày nhỏ nhíu chặt, Tần Trì Trì lắc đầu, nói:

"Không vào."

Nó đâu phải trẻ mẫu giáo ba tuổi đâu.

Hoàn toàn không cần phải đi học.