Chương 3

Hứa Tích Sơn nhìn qua Yến Ngọc Sơn, ừm, vẫn là rất tuấn mỹ, cậu hồi tưởng lại một chút tình tiết miêu tả Yến Ngọc Sơn trong tiểu thuyết, vẫn là quyết định không đắc tội Yến Ngọc Sơn ở bên ngoài, dù sao cậu hiện tại cũng là chiếm lý, muốn Yến Ngọc Sơn như thế nào cũng đều có thể.

Vì thế Hứa Tích Sương ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng: "ừm."

Khương Dương Trạch xem không khí xấu hổ giữa hai người, chủ động phát huy tác dụng của mình: "Cái kia, tiểu Hứa a, tối hôm qua là Lão Yến của chúng tôi không đúng, hôm nay tới đây là để xin lỗi cậu, cậu có gì tức giận hoặc không hài lòng cứ việc nhắm vào cậu ấy phát tiết, cậu ấy tuyệt đối không đánh, không mắng, không cải lại!"

Yến Ngọc Sơn lập tức nói: "Thực xin lỗi, tối hôm qua là tôi sai, tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Hứa Tích Sương cả người hiện tại đều mềm oặt, muốn đánh không có sức để đánh, mắng chửi người cũng hao thể lực, cậu loại bỏ hai phương thức trên, cẩn thận load lại cốt truyện của tiểu thuyết, sau đó mở miệng nói: "Tôi muốn thuốc bổ."

Yến Ngọc Sơn cùng Khương Dương Trạch sửng sốt một chút.

"Đặc biệt là bổ dược." Hứa Tích Sương bổ sung thêm.

Cậu muốn bồi bổ thân thể, trong truyện gốc, mỹ nhân bệnh tật bởi vì thân thể không tốt mới chết, cho nên cậu muốn bồi bổ thân thể.

Hung hăng mà bồi bổ!!!

Yến Ngọc Sơn đã nghĩ đến nhiều câu trả lời khác, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới khoản bồi thường Hứa Tích Sương muốn lại là thuốc bổ

Yến Ngọc Sơn đã nghĩ đến nhiều câu trả lời khác, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới khoản bồi thường Hứa Tích Sương muốn lại là thuốc bổ.

Khương Dương Trạch bên này đang định đồng ý thay Yến Ngọc Sơn, còn vỗ ngực nói muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Yến Ngọc Sơn liền ngăn anh ta lại, trầm giọng nói với Hứa Tích Sương: “Thuốc bổ không thể uống lung tung.”

“Tôi sẽ giúp cậu tìm một bác sĩ chuyên nghiệp." Yến Ngọc Sơn nói tiếp: “Anh ta sẽ giúp đỡ cho cậu, giúp cậu bồi bổ lại thân thể. Như vậy được chứ?”

“Được.” Hứa Tích Sương hơi hài lòng.

Cả ba người đột nhiên cùng im lặng trong chốc lát.

Khương Dương Trạch nhìn hai người họ, một mỹ nhân ốm yếu lạnh lùng chẳng nói tiếng nào, một đại ma vương mặt lạnh khác cũng im lặng nốt. Ngồi giữa hai người bọn họ, anh cảm thấy mình sắp bị đông thành một cây kem tới nơi, vì vậy chỉ có thể cố hết sức giúp bọn họ hòa hoãn cái bầu không khí này: “Ờm, Tiểu Hứa, tôi còn chưa kịp giới thiệu, tôi tên là Khương Dương Trạch, là anh em tốt của Yến Ngọc Sơn. Cậu có còn cần cái gì nữa không? Lão Yến của chúng tôi nhất định sẽ tìm được cho cậu.”

Hứa Tích Sương nhủ thầm, bây giờ thứ cậu muốn nhất chính là thuốc tránh thai, xem uống vào có thể tránh được đứa trẻ sẽ lấy mạng cậu trong tương lai theo nguyên tác hay không. Nhưng điều này tuyệt đối không thể nói với Yến Ngọc Sơn và Khương Dương Trạch. Cậu cũng chẳng biết tại sao lại ra đời cái thiết lập đàn ông có thể sinh con này, người bình thường không thể nghĩ ra điều quái đản như vậy được, cậu không muốn bị Yến Ngọc Sơn và Khương Dương Trạch coi là kẻ tâm thần.

Hứa Tích Sương liền nói: “Tôi muốn xuất viện.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Yến Ngọc Sơn khẽ nhíu mày, kiên nhẫn nói với cậu: “Để tôi đi hỏi bác sĩ.”

Yến Ngọc Sơn quay người ra khỏi phòng bệnh, bờ vai căng thẳng từ nãy tới giờ cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Khương Dương Trạch liếc nhìn hắn một cái rồi tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Hứa Tích Sương, cố gắng thử trò chuyện với cậu.

Nhưng hắn thấy Hứa Tích Sương thực sự đang cạn kiệt năng lượng nên khôn khéo không nói nữa. Hứa Tích Sương nhân cơ hội này ngồi nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Hứa Tích Sương quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất. Từ giờ trở đi, mọi việc cậu làm đều phải trái ngược với tình tiết trong nguyên tác, bệnh mỹ nhân chạy trốn, cậu sẽ không chạy, bệnh mỹ nhân giải nghệ, cậu sẽ không làm thế, cậu phải tiếp tục đóng phim, làm dậy sóng giới giải trí!