Chương 1: Phòng ngừa không chuẩn mực, người thân rơi lệ hai hàng

Bao Nhuyễn Nhuyễn đã chết.

Cô là nhân vật RPG trong trò chơi "Ngôi sao nữ có thể sống được bao nhiêu ngày".

Đây là một trò chơi sinh tồn nóng hổi có bối cảnh là giới giải trí.

Hàng ngàn người chơi thử thách mỗi ngày, cô đã trải qua các cấp độ như quay cảnh đánh võ ngã chết, chết vì bệnh truyền nhiễm trong đoàn phim, thang máy gặp sự cố, v.v... Cô đã chết vô số lần... Trong căn phòng nhỏ, cô ghi lại số lần chết bằng những que diêm, chúng chất đầy dưới gầm giường, cao đến khoảng hơn năm inch...

Cuối cùng, có một ngày, giọng nói lười biếng của một người chơi nam vang lên bên tai cô.

"Qua ải, cũng chỉ như thế."

Bao Nhuyễn Nhuyễn mãi mãi nhớ giọng nói này.

Giọng lười biếng, tùy ý, có một chút không quan tâm, thản nhiên, không cao không thấp. Anh ta cứ thế cứu vớt cô, để cô vượt qua 10.000 cấp độ, ngồi lên ngai vàng của nữ hoàng, đội vương miện.

Nếu có thể, cô muốn cảm ơn anh ta.

Nhưng cô chưa kịp tận hưởng lâu thì đã rơi khỏi ngai vàng êm ái.

Trước mắt tối sầm lại, trò chơi vượt ải kết thúc, cô được tái sinh!

Cô xuyên rồi.

Bao Nhuyễn Nhuyễn đến thế giới mới, chỉ có một điều ước: sống sót.

Trời mưa xối xả, cùng tiếng mưa rơi là làn hơi sương đặc quánh.

Sấm chớp vang dội, chiếu rọi bầu trời u ám.

Bao Nhuyễn Nhuyễn mở mắt, cảm thấy cơ thể ướt lạnh.

Nước mưa và gió mạnh như lưỡi dao cứa vào mặt cô.

Trước mắt đều là hơi nước, không nhìn thấy thế giới.

"Tiếp theo thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ đi ngay! Đây là hậu quả khi dám chọc giận ngài Lục, tôi đã sớm cảnh báo cô rồi!"

Một người đàn ông mập mạp mặc áo khoác, nổi giận đùng đùng chạy từ trong phòng ra ban công.

Ngài Lục?

Những trang sách đang lật như vũ bão trong não bộ của Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Hình như cô đã trở thành một nhân vật phụ tuyến 108 trong một cuốn tiểu thuyết có bối cảnh giải trí.

Nam chính trong sách, Lục Văn Diệu là một nhà tư bản lớn nhìn trúng cô, ký hợp đồng yêu đương với cô để lừa dối mẹ Lục đang muốn có cháu nội.

Cuối cùng, "Bao Nhuyễn Nhuyễn" đùa giả thành thật, thật sự rơi vào lưới tình, nhưng Lục Văn Diệu lại quay lưng, đính hôn với một minh tinh trong làng giải trí, cũng chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, vứt bỏ "Bao Nhuyễn Nhuyễn", thậm chí còn buộc công ty quản lý của cô phải chấm dứt hợp đồng, đình chỉ hoạt động của cô.

Lúc này, nguyên thân đã tuyệt vọng, đứng dưới mưa trên ban công, định nhảy xuống tự tử.

Bao Nhuyễn Nhuyễn: ... Rạn nứt.

Tại sao khi cô vừa thoát khỏi trò chơi thì lại tiến vào phó bản đàn ông chó má thế này?

Đây quả là một gánh nặng mà một nữ hoàng nghỉ hưu không đáng phải gánh chịu.

Bao Nhuyễn Nhuyễn đang lẩm bẩm thì người quản lý Quý Phi chạy ra ban công, thấy cô sắp bước lên lan can, vội vàng giơ tay ra để giữ lại.

"Cô điên rồi à, còn muốn nhảy lầu…"

Nhảy lầu là điều không thể xảy ra.

Trước bàn tay xa lạ đang giơ ra của một người đàn ông lạ mặt, mí mắt Bao Nhuyễn Nhuyễn giật giật.

Trong nhiều năm chạy trốn trong game, phản xạ của cô nhanh hơn suy nghĩ logic.

Ngay khi bàn tay sắp chạm vào cô, cô đạp mạnh chân trái, kéo theo vạt váy dài đã ướt, nhảy tránh thoát.

Tốc độ nhanh đến mức người quản lý Quý Phi không kịp phản ứng.

Chỉ thấy một cái bóng nhạt lóe qua mắt anh ta.

Anh ta không bắt được cả góc áo, chỉ chạm vào không khí.

"!"

Khi quay đầu lại, Quý Phi nhìn thấy cô gái đang dùng một cánh tay trắng ngần lộ gân xanh bám vào tường, làn da trắng muốt gần như hòa làm một thể với bức tường, mái tóc đen xoăn dài xõa trên chiếc váy liền trắng đã ướt nhẹp vì nước mưa, lờ mờ khắc họa đường cong mềm mại của cơ thể thiếu nữ.

Yếu đuối, mong manh, như thể khả năng vận động đáng kinh ngạc ban nãy chỉ là ảo giác.

Toàn thân cô, chỉ toát ra vẻ mong manh... và mềm mại.

Suy nghĩ của Quý Phi bị đứt đoạn trong một giây.

Nhan sắc, vóc dáng của cô thật sự có thể gây được tiếng vang trong giới giải trí. Ngoài nét đẹp đáng kinh ngạc trên gương mặt, cô còn toát ra một vẻ dễ vỡ, mong manh khiến người ta không khỏi muốn yêu chiều, âu yếm.

Lúc đầu anh ta ký hợp đồng với cô cũng vì nhìn thấy vẻ ngoài yểu điệu và khí chất ấy.

Nhưng khi lên màn ảnh, cô lại thất bại hoàn toàn.

Cô nhạt nhẽo, thiếu năng lực chuyên nghiệp, khả năng đi show cũng tệ, bị khán giả cho là người đẹp đầu gỗ.

Sau đó, nếu không phải công ty để cô kết giao với ngài Lục để đổi lấy tài nguyên, bọn họ đã ruồng bỏ cô từ lâu rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại ngu ngốc có tình cảm với ngài Lục, gây ra scandal ngài Lục có kẻ thứ ba, bao nuôi người khác, làm liên lụy đến anh ta bị công ty phê bình và xử phạt!

Quý Phi nhớ lại chuyện đó, cảm thấy xíu quẩy.

Ký hợp đồng với cô một năm, anh ta không những không nhận được tiền thưởng, mà còn bị trừ lương!

Quý Phi nhăn mày dữ tợn: "Không muốn chết là tốt nhất! Thu lại dáng vẻ đáng thương này đi! Tất cả là do chính cô tự gây ra, khóc lóc cái quái gì!"

Anh ta nói xong, trừng mắt nhìn vào đôi mắt hạnh đào đen láy quen thuộc, luôn long lanh như đựng đầy nước mắt mỗi khi cô khóc.

Nhưng… anh ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng lùi lại ba bước.

Cùng với đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, dù đã đỏ hoe vì khóc nhưng lúc này hoàn toàn không có vẻ yếu đuối nào.

Chỉ có sự thận trọng.

Thận trọng?

Ồ?

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn kỹ từng centimet trên người anh ta.

"Xin hỏi, một tháng gần đây anh có kiểm tra sức khỏe không?"

Quý Phi: ...Cái gì?

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn người quản lý Quý Phi của nguyên chủ, chỉ thấy anh ta có làn da hơi vàng đυ.c, cổ vừa thô vừa to, bụng bia, khi nói chuyện có tiếng khàn khàn, hơi thở cũng có mùi.

Toàn thân cô căng thẳng.

Viêm gan, bệnh truyền nhiễm, cảm cúm, lao phổi... tất cả đều có triệu chứng tương tự, những bệnh này đều có thể lây nhiễm!

Tỷ lệ tử vong đều cao hơn 0,1%!

Trong trò chơi "Ngôi sao nữ có thể sống bao nhiêu ngày", cô đã chết 1295 lần vì những bệnh truyền nhiễm như thế.

Bị bệnh hành hạ, dù có tiền cũng không cứu được, chỉ có thể nằm trên giường, đau đớn thở gấp rồi qua đời trong cơn co giật.

Cách chết như vậy, thậm chí không thoải mái bằng cái chết bị đâm một nhát.

"Hắt xì..." Quý Phi định nói gì đó nhưng bị ngứa mũi, không kịp lấy khăn giấy ra.

Quả nhiên!

Bao Nhuyễn Nhuyễn biến sắc, lùi sâu vào trong phòng khách.

Đôi bàn tay mảnh mai lôi ra một chiếc khẩu trang hơi nhăn nhó từ túi váy ướt, nghiêm ngặt che kín gương mặt trắng ngần, ngón tay cái ấn chặt vào thanh kim loại ở mép khẩu trang.

"Anh có dấu hiệu nghi ngờ cảm cúm, xin hãy đeo khẩu trang để tránh lây lan vi-rút. Không nên coi thường bất kỳ bệnh nào, đề nghị anh nên đi bệnh viện kiểm tra đầy đủ."

Quý Phi: "?!"

...

Bao Nhuyễn Nhuyễn bị mưa xối ướt hết người.

Mặc dù cô chỉ nắm bắt được một phần nhỏ tình huống, nhưng cô không vội vàng, để Quý Phi ở trong phòng khách, mở cửa sổ và hệ thống thông gió mới, rồi đi vào phòng ngủ thay quần áo khô.

Sau đó cô lại cầm máy sấy tóc, hong khô tóc.

Nhìn gương mặt không thay đổi trong gương của mình, hồi tưởng lại cảnh trên ban công vừa rồi, Bao Nhuyễn Nhuyễn vỗ nhẹ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Hình như cô đã thành công mang toàn bộ khả năng sinh tồn từ trò chơi ra ngoài đời thực.

Tốc độ chạy trốn, khả năng né tránh...

May quá đi!

"Cô xong chưa vậy?" Quý Phi đứng ngoài cửa, không kiên nhẫn thúc giục cô.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn, tay vẫn không ngừng sấy tóc.

"Không hong khô tóc có thể gây đau nửa đầu, cảm lạnh, nghiêm trọng sẽ viêm phổi, viêm não, thậm chí tử vong. Đừng vội."

"...!" Quý Phi đau đầu.

Vốn dĩ hôm nay anh ta đã bị cảm cúm nên không khỏe, giờ nghe những lời này, cả người anh ta càng thêm khó chịu.

Cô thật là một người đau đầu.

Sao trước kia anh ta lại thấy cô dễ kiểm soát?

Môi Quý Phi run rẩy.

Thật vất vả chờ Bao Nhuyễn Nhuyễn ngồi xuống sofa phòng khách, Quý Phi hít sâu, đặt hợp đồng chấm dứt lên trên bàn trà.

Nhưng anh ta vừa định ngồi xuống đối diện cô thì bị cô chống hai tay trước ngực.

Dame. (Không thể)

"Phòng ngừa không chuẩn mực, người thân rơi lệ đầy mặt."

Đôi mắt hạnh trong veo của Bao Nhuyễn Nhuyễn trời sinh hơi nhướng lên, trong màu hồng thẫm lúc này đều là từ chối "đừng lại gần ông đây".

"Trong thời kỳ đặc biệt, xin hãy ngồi cách nhau một khoảng trống. Anh có thể ngồi đối diện chéo với tôi."

"Này, anh cũng đeo khẩu trang đi."

Cô lấy ra một cái khác, cẩn thận đưa qua.

Quý Phi: ".................."

Quý Phi trừng mắt nhìn cô và di chuyển đến một vị trí khác, "Tôi không muốn lải nhải với cô, cô tự xem fanpage chính thức của công ty đi."

Anh ta mở trang Weibo trên máy tính bảng.

【Tại sao Hoàng Thái lại ký hợp đồng với loại chuột bẩn thỉu này, từ nay về sau tôi sẽ anti mọi nghệ sĩ của Hoàng Thái!】

【Bé ba Bao nói gì cô ta mới là bạn gái chính thức? Tôi nhổ vào, cô mặt mũi cỡ nào? Ăn vạ Hinh Hinh của chúng tôi à? Loan tin đồn là phạm pháp, đi đến đồn cảnh sát luôn đi!】

【Không biết xấu hổ, cút khỏi giới giải trí đi!】

【Diễn xuất dở tệ, phẩm hạnh kém cỏi! Khốn nạn, bẩn thỉu!】

"Hành vi không đúng mực của cô đã gây ra tổn hại nghiêm trọng cho công ty. Tất cả các hợp đồng đều bị hủy, cô còn phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, kể cả hợp đồng đại ngôn cho thương hiệu hồng huyết M mà chúng tôi vất vả mới đàm phán được cho cô, cũng phải chấm dứt, truy cứu bồi thường giá trị tiêu cực mà cô gây ra cho thương hiệu." Quý Phi nghiêm nghị.

Đại ngôn thương hiệu hồng huyết?

Giống như chỉ là bạn thân nhàng hãng gì đó, kiểu như bán buôn vậy, có khoảng hai mươi bạn thân.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhướn mày.

"Tính ra, ít nhất cô phải bồi thường cho công ty..."

Bao Nhuyễn Nhuyễn giơ tay, "Dừng lại."

Nói đến cái này thì cô không buồn ngủ rồi.

Làm việc cho trò chơi nhiều năm qua, cô ghét nhất những ông chủ vô liêm sỉ kiểu này!

Người bắt cô phải dây dưa trao đổi lợi ích với Lục Văn Diệu là bọn họ, bây giờ đá cô ra ngoài như một quả bóng cũng là bọn họ.

Rồi còn đòi bồi thường phí vi phạm hợp đồng, sao lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy?

Không phải tất cả những rắc rối này đều do bọn họ và Lục Văn Diệu gây ra sao?

Nghĩ đến hành vi đáng giận bóc lột sức lao động không trả lương, thậm chí còn định vắt sạch giọt máu cuối cùng của người lao động, Bao Nhuyễn Nhuyễn chỉ muốn đấm cho bọn họ một trận.

"Đòi tiền không có, đòi mạng… cũng không có" Bao Nhuyễn Nhuyễn ngồi thẳng lưng, giọng điệu cương quyết.

Cô chỉ có nắm đấm thôi.

Quý Phi uống ngụm nước, suýt bị sặc, "Nói năng cho đàng hoàng, hôm nay cô ăn phải lựu đạn?"

"Khục," Quý Phi trở lại đề tài chính, "Hiện tại ông chủ Lục rất tốt bụng, không đòi cô bồi thường. Ngay cả khi chúng tôi muốn chấm dứt hợp đồng với cô, ông chủ Lục cũng khuyên chúng tôi nên nhớ đến tình cũ."

Ọe!

Bao Nhuyễn Nhuyễn suýt không kiềm chế được.

"Vì vậy, ngoài việc chấm dứt hợp đồng, công ty còn đưa ra một lựa chọn tốt hơn cho cô.

Chỉ cần cô đăng một bài lên mạng xã hội thừa nhận mình đơn phương thầm mến ngài Lục, tất cả những tin đồn đều do chính cô bịa đặt sau đó đi du học ở nước ngoài ba năm, chờ đến khi sóng gió lặng xuống rồi quay về. Chúng tôi không chỉ không chấm dứt hợp đồng với cô, mà sau ba năm còn tặng luôn căn hộ hai ngủ một khách tại trung tâm thành phố này cho cô."

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm.

Trong tiểu thuyết, từ đầu đến cuối bọn họ không hề có ý định chấm dứt hợp đồng với Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Chẳng qua chỉ dọa nạt cô, buộc cô phải đồng ý đi du học ở nước ngoài để dằn mọi chuyện xuống. Nhưng khi đã đẩy cô ra ngoài, bọn họ sẽ hoàn toàn bỏ mặc sự sống chết của cô.

Ở nước ngoài, cô không biết ngôn ngữ, không có một người bạn nào, mỗi ngày chỉ ở trong phòng dùng nước mắt rửa mặt. Hai tháng sau, khi cô đi học ở trường, còn bị một thanh niên ở đó lừa gạt lôi kéo, khiến cô sa vào đường dây buôn bán da^ʍ, sau một lần nhiễm bệnh về đường sinh dục, cuối cùng chết một cách bi thảm trên đất khách quê người.

Chỉ nghĩ đến đó, Bao Nhuyễn Nhuyễn đã tái mét mặt, trái tim đập loạn xạ.

Luôn có điêu dân muốn hại trẫm!

"Không đi," Bao Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, "Muốn đi thì anh tự đi đi."

Sắc mặt Quý Phi tái đi, "Đừng không biết tốt xấu! Nếu không nể mặt ngài Lục, từ vụ lật xe đầu năm của cô, tôi đã chấm dứt hợp đồng với cô rồi..."

Bao Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, "Ừ, tôi muốn chấm dứt hợp đồng, không phải dọn nhà sao? Làm nhanh lên đi, đã đến giờ ăn trưa rồi."

Ăn sau giờ ăn trưa rất dễ bị bệnh dạ dày.

"Trước 12 giờ trưa, anh có thể hoàn tất thủ tục chấm dứt hợp đồng cho tôi không? Tôi sẽ đi dọn đồ trước, anh chuẩn bị con dấu công ty đi."

Quý Phi: "!"

Một giờ sau, Bao Nhuyễn Nhuyễn thu dọn hành lý, mang theo thẻ ngân hàng không có nhiều tiền tiết kiệm lắm, rời khỏi khu chung cư Hoành Nhuận.

Xa xa, cô nhìn thấy một quán cà phê phục vụ bữa trưa ở góc đường.

Giao lộ, khu vỉa hè ngoài trời của quán cà phê hot mới nổi, một đôi chân dài thẳng tắp duỗi ra từ dưới bàn.

Đôi bàn tay xương xẩu với những đốt ngón tay rõ ràng đang xoay xoay lá bài trên bàn.

"Cười chết, Hoàng Thái đăng thông báo chấm dứt hợp đồng với Bao Nhuyễn Nhuyễn yêu đương mù quáng rồi. Nếu là anh Tiết, làm thế nào cũng không để một người đẹp rơi vào tình cảnh này. Thiệt thòi Hoàng Thái tự xưng là số một ngành giải trí, trình độ quá kém, đẳng cấp khác hẳn một trời một vực với anh."

"Anh xem, anh giỏi hơn quản lý của Hoàng Thái nhiều như vậy, không cần phải đánh cược với bác Tiết nữa đâu..."

Anh chàng mặc áo hoodie có mũ vẫn chưa nói hết câu, thì một quân bài đã bay về phía anh ấy, anh ấy lúng túng né ra.

"Là ông ấy muốn đánh cược với tôi."

Một giọng nói lười biếng không vui vang lên. Trong sự không bị tró buộc lộ ra vài phần không quan tâm.

Ngón tay trỏ chỉ về phía trước, "Treo biển ở cửa hàng. Đứng gần cửa ra vào đó."

"Hả?"

"Người đầu tiên nói chuyện với cậu, tôi sẽ ký hợp đồng với người đó."

Trần Phong đưa tay kéo dây rút mũ áo, kinh ngạc, "Liệu có tùy ý quá không? Không phải nếu không thể làm bọn họ nổi tiếng thì anh sẽ phải về thừa kế tài sản gia sao? Anh Tiết, anh chuẩn bị thua bác Tiết à?"

Tiết Cảnh vắt chéo chân dài, đuôi mắt đào hoa nhướn lên, khẽ nheo lại, "Sẽ không thua."

Trần Phong há to miệng.

Năm đó khi mình còn say mê học hành trên giảng đường, anh Tiết đã xem nghề trong giới giải trí như một công việc phụ. Thành tích ở trường của anh luôn xuất sắc, chỉ trong vài năm đã trở thành quản lý "ngầm" hàng đầu thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết.

Anh không tham gia các buổi xã giao nào trong giới, cũng không gắn bó với bất kỳ công ty nào, nhưng bất cứ ai anh ký hợp đồng với ai thì người đó đều nổi tiếng, sáng lập thần thoại bất bại trong nghề.

Nhiều công ty giải trí muốn mời anh gia nhập nhưng đều thất bại.

Thất bại là điều bình thường, bởi không ai ngờ rằng người sáng lập thần thoại này chính là người thừa kế nhà họ Tiết xếp hạng trong top 10 nhà giàu có nhất Châu Á!

Một tư bản thực thụ trong giới thượng lưu, lại đi làm quản lý nghệ sĩ, tất nhiên không muốn làm việc cho bất kỳ ai, cũng không muốn bị bất kỳ công ty nào chỉ đạo.

Huống hồ, anh còn là một người "cá tính", có thể làm việc ba năm rồi nghỉ ba năm, lúc nào làm lại hoàn toàn tuỳ theo tâm trạng.

Trần Phong chứng kiến trong ba năm gần đây, Tiết Cảnh không hề làm thêm công việc quản lý nghệ sĩ nữa.

Nhưng lần này, chỉ vì không muốn thừa kế tài sản của gia đình, anh đột nhiên đánh cược với gia đình, quyết định "rời núi".

Thật là, núi vàng biển bạc, đừng cho anh mà!

Trần Phong xoa mũi, bất đắc dĩ nhận tấm biển bìa cat-ton mà Tiết Cảnh ném cho mình.

"Em treo tấm biển này, liệu sẽ có người tới không?"

Nói xong, anh ấy nhìn thấy trên tấm biển viết một hàng chữ rồng bay phượng múa đầy tiêu sái: [Điện thoại bị mất cắp, không có tiền về nhà, xin các bạn hảo tâm giúp đỡ.]

"..."

Coi như anh ấy không nói gì cả đi.

"Chỉ cần là con người, anh Tiết đều có thể làm cho nổi tiếng." Trần Phong cười gượng, đột nhiên hiểu ra, "Nhưng phải là một người tốt bụng đúng không?"

Câu này đã loại trừ khả năng với những nghệ sĩ có tiền sử đen tối, thật cao minh!

Tiết Cảnh ngả ra sau, nhắm mắt lại, ngón tay thon dài đè lên một tờ giấy ăn, che đi đôi mắt đào hoa mơ màng.

"Cùng với, không phải người mù chữ."

"Thì ra là thế!" Trần Phong bội phục

Nhưng ngay khi vừa treo xong biển, bọn họ chuẩn bị chờ đợi, một bóng người đã che khuất tia nắng gay gắt chiếu lên gương mặt Trần Phong.

Một giọng nói trong trẻo không hề ô nhiễm vang lên bên tai họ.

"Anh treo biển ơi, anh có thể tránh ra một chút được không?"

"Theo "Quy chuẩn Thiết kế Phòng cháy Chữa cháy", cửa ra vào cần giữ khoảng trống 1,4 mét không được có vật cản. Nếu không, khi có hỏa hoạn, mọi người sẽ không thể thoát hiểm, dẫn đến thiệt hại về người."

"Anh có thể đứng xa ra một chút không?"

Đôi mắt đào hoa của Tiết Cảnh mở ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng màu hồng đội mũ, quàng khăn len có ánh huỳnh quang.

"Anh Tiết, cái này, có tính không?"

"........."