Chương 12: Cảnh quay nguy hiểm, cô không cần

Vào lúc 10 giờ sáng, Bao Nhuyễn Nhuyễn chứng kiến Trần Phong dùng tài khoản phòng làm việc chia sẻ lại bài đăng lời thoại của đoàn làm phim.

Cô có phần lo lắng, ôm bình giữ nhiệt đựng trà hoa cúc, mở ứng dụng Weibo của mình.

Mất fan.

Antifan rút lui.

Sau khi mất hết, cô sẽ có thể an toàn rút lui khỏi giới giải trí.

Số fan trên hệ thống: 591.293.

Sau một giờ, con số này quả nhiên thay đổi.

Bao Nhuyễn Nhuyễn mở to mắt, ngạc nhiên.

Số fan → 592.435!

Tuyệt vời, tăng thêm 1.000 fan!

Bao Nhuyễn Nhuyễn suýt nhảy cẫng lên vì ngạc nhiên, nhưng một giây sau, gương mặt cô tái nhợt, ngã phịch xuống ghế sofa.

"Tăng?"

Vỡ vụn.

Bên dưới bài đăng của phòng làm việc, số lượng bình luận tăng thêm đáng kể.

【Bao Nhuyễn Nhuyễn vẫn có phim đóng?】

【Làm ơn đừng làm ô nhiễm mắt tôi nữa được không! Diễn xuất rác rưởi này!】

【Tôi bấm vào đây chỉ để mỉa mai cái diễn xuất dở tệ của cô ta mà thôi.】

【+1, tôi tới đây để chửi người.】

Nhưng những antifan kỳ cựu năng nổ này, im lặng một lúc lâu cũng không tuôn ra những lời lẽ xúc phạm.

Thay vào đó, rất nhiều dấu hỏi chiếm lĩnh khu vực bình luận.

【Đâu là đoạn video tạo hình nhân vật của cô ta?】

【Bao - ngũ quan tán loạn - tuyến 108 đâu?】

【Không tìm thấy, nhưng lại phát hiện một bảo vật. Diễn viên đóng vai phản diện ở cuối cùng diễn đúng xuất sắc, biểu cảm khóc lóc dữ tợn làm tôi run cả người, đề cử mạnh nha!】

【Ồ? Để tôi xem nào.】

Xem thì xem.

Xem xong đổ mồ hôi lạnh.

Trong video 10 giây cho thấy một cô gái mặc trang phục cung đình, bề ngoài tồi tàn và rơm rạ, tóc dài rũ rượi, trâm cài lệch hẳn, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra cổ thiên nga trắng muốt mảnh mai, khuôn mặt trắng ngần thon gọn, cho thấy đây là một nữ diễn viên xinh đẹp.

Nhưng cô không hề có gánh nặng người đẹp gì cả, đôi mắt đẫm nước mắt tràn ngập oán hận vì sa đọa địa ngục, tràn ngập lửa giận khó dập tắt, biến đôi mắt dài đẹp đẽ thành một cái gì đó méo mó đáng sợ.

Hai tay cô nhào về phía ống kính, đồng thời lời thoại thê lương mà cay độc vang lên, khiến người xem rùng mình toát mồ hôi lạnh.

【Tê cả da đầu...tôi đã đắm chìm vào vai diễn mất rồi!】

【Tiếc thật, cùng đoàn phim với Bao Nhuyễn Nhuyễn, ngay cả diễn viên lão luyện cũng bị liên lụy.】

【Ai vậy nhỉ? Gương mặt này hơi quen quen, tôi từng xem cô ấy diễn trước đây rồi à?】

Mọi người đều thốt lên thán phục.

Những người tò mò muốn biết đây là ai thì xem qua danh sách diễn viên vừa được đoàn phim đăng, kết quả suýt nghẹn thở.

【Có chuyện ma, các bạn đoán xem đây là ai?】

【?】

【??】

【....... Đậu!】

Người đóng vai Ngọc phi trong danh sách diễn viên, rõ ràng là tên của Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Tất cả mọi người trố mắt, há hốc mồm kinh ngạc.

Không chỉ antifan, mà ngay cả những fan ban đầu của Bao Nhuyễn Nhuyễn cũng sửng sốt vô cùng.

…Người đẹp bao cỏ, vừa diễn là xấu đã nói đâu?

… Chị gái mặc áo giáp hồi sinh à? Chưa bao giờ thấy chị gái diễn xuất sắc và bùng nổ đến thế!

*

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn số lượng người theo dõi mới, có phần hoảng loạn.

"Không tệ, kinh doanh hiệu quả." Trần Phong rất hài lòng với kết quả tăng 1500 người theo dõi mới chỉ sau tạo hình, đây đều là fan thật đó.

Dẹp đi, cô thà rằng kinh doanh vô hiệu còn hơn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn lập tức uống ba ngụm trà hoa cúc, hạ hỏa.

"Không phải là tất cả đều là anti-fan, cô xem tin nhắn riêng, vẫn còn nhiều fan thật. "Khóc khóc, cuối cùng chị gái cũng gây dựng sự nghiệp rồi!", "Em đã trở lại, tin tưởng chị gái, từ ánh mắt video tạo hình thì thấy lần này chị gái bị gã đàn ông xấu xa làm hại! Bây giờ bắt đầu lại từ con số 0, không sợ, em sẽ đồng hành với chị!"......"

Trần Phong đọc cho cô nghe một số lời ủng hộ của người hâm mộ.

Nghĩ đến 60 triệu người hâm mộ của ảnh hậu Đường Vũ Hinh, một hiệp là có thể đạp nát 1.500 fan của cô.

Bao Nhuyễn Nhuyễn hít sâu một hơi.

Bé cưng buồn trong lòng.

*

Đến ngày ghi hình Nhà hàng biển đảo, Bao Nhuyễn Nhuyễn càng trân trọng hơn.

Mỗi lần đi quay phim cho đoàn phim, cô mới biết làm linh vật may mắn biết bao.

Bất kể làm gì, mọi người cũng không biết cô là ai.

Anti-fan không thể truy sát đến chương trình này, nhẹ nhõm mà vẫn kiếm được tiền.

Vui vẻ.

Ánh nắng tháng 7 trên đảo nóng nực, làn cát trắng mịn lấp lánh phản chiếu ánh sáng.

Giẫm lên đó, những người đi giày mỏng một chút đều cảm thấy bàn chân nóng rát.

Nhưng Bao Nhuyễn Nhuyễn không thấy nóng bức, ngược lại còn ngân nga câu hát, ôm bình giữ nhiệt, mặc trang phục Meo Meo, vui vẻ bước vào địa điểm ghi hình Nhà hàng.

Máy quay ở khắp mọi nơi, hơn mười thợ quay phim đi theo đã sẵn sàng.

Cô vừa bước vào nhà hàng lập tức vào tầm ngắm của máy quay.

Nhưng cô không phải người đến đầu tiên.

Trong phòng bếp đã có tiếng nói chuyện đứt quãng.

Bao Nhuyễn Nhuyễn còn chưa bước vào, đã nghe rất rõ.

"Mọi người còn chưa đến, tạm thời đừng thu điện thoại của tôi."

Trong thời gian ghi hình, điện thoại của mỗi khách mời sẽ bị thu giữ.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nháy mắt nghe ra ngay, đây là khách mời trẻ tuổi nhất của "Nhà hàng biển đảo", thành viên nhóm nhạc nữ Khúc Phi Phi.

Cô có ấn tượng khá sâu về Khúc Phi Phi.

Dù trước đó khi ghi hình bọn họ không có nhiều tiếp xúc, nhưng trong giờ ăn trưa, ở sảnh lớn, Khúc Phi Phi đã biểu diễn một đoạn nhảy của nhóm nhạc nữ được cải biên từ võ thuật cho các khách mời.

Động tác múa võ của cô ấy rất có lực bộc phát, hai tay trong không trung biểu hiện động tác chém tay phát ra tiếng xé gió.

Đây là một cô gái, đưa vào trò chơi kinh dị cũng có thể sống sót được, không được xem thường.

Giá trị võ lực không thấp.

"Tiểu Khúc, đó là quy định của chương trình, cô cần tuân thủ."

"Ờm, được rồi, vậy cho tôi một phút, không không, nửa phút, chờ tôi góp bình luận cho phim mới của chị Đường Đường đã!"

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "!"

Chị Đường Đường?

Đường Vũ Hinh?

Trong khoảnh khắc đó, còi báo động trong đầu Bao Nhuyễn Nhuyễn vang lên!

"Tiểu Khúc, đến giờ rồi."

"Oái oái, tôi còn ba tài khoản phụ, đăng nhập một lúc rất nhanh thôi."

Bao Nhuyễn Nhuyễn lạnh sống lưng.

Cô ấn đầu mèo, lùi ra sau hai bước.

Đây là fan tử trung dùng tài khoản phụ để làm số liệu cho Đường Vũ Hinh?

Bao Nhuyễn Nhuyễn nuốt nước bọt.

Cô không nên ở đây, cô nên ở dưới gầm xe.

"A, cô đến rồi à?" Đạo diễn Trịnh bước ra từ trong bếp, thấy cô đứng ở cửa, vội vã gọi: "Mau vào đi."

Bao Nhuyễn Nhuyễn do dự một lát: "Hình như nước rửa bát hết rồi, tôi ra mua thêm."

Đạo diễn Trịnh tức cười: "Mua rồi."

Khúc Phi Phi đã giao điện thoại, đứng trước máy quay cô cùng cô đơn và xấu hổ nháy mắt ngoi lên, rất hứng thú chạy ra ngoài bếp: "Mọi người chưa đến hết, vậy chúng ta ra mua một ít đồ ăn vặt đi!"

Hôm nay Khúc Phi Phi mặc một bộ quần yếm, tóc búi hai bím tròn, mặt ửng hồng, rõ ràng là theo hướng idol dễ thương.

Cô ấy lao ra, lập tức ôm lấy cánh tay bông xù to tướng của chú mèo.

Cơ bắp của Bao Nhuyễn Nhuyễn đông cứng lại.

Cô vô thức lùi lại vài bước, muốn tránh xa.

Mà Khúc Phi Phi ôm lấy cánh tay lông xù to tướng của con mèo bông cũng lập tức hối hận.

Ở trước ống kính, cô ấy vô thức muốn thân thiện với các khách mời khác, thế nhưng mùa hè ngoài đảo quá nóng.

Bây giờ chạm vào lớp lông xù của chú mèo bông, da cô ấy có cảm giác bí bách không thoải mái.

Nhưng nếu đẩy cánh tay của linh vật mèo ra, liệu khán giả có nghĩ cô ấy đang lộ vẻ kiêu ngạo của ngôi sao không? Thái độ cực xấu với một nhân viên hóa trang linh vật?

Khúc Phi Phi đang phân vân thì nghe một giọng nữ mềm mại, lại như chứa luồng gió mát, truyền ra từ bên trong lớp trùm đầu.

"Cô Khúc, tôi đi lấy cái túi."

Nói rồi, cánh tay của con mèo thuận thế khéo lóe thoát khỏi bàn tay của Khúc Phi Phi.

Khúc Phi Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm, cánh tay được giải thoát.

Không còn cảm giác nóng nực ngột ngạt, mát lạnh vô cùng.

Cô ấy bỗng có thiện cảm với con mèo chu đáo này.

Sau khi ra ngoài, con mèo lớn dùng một bàn tay che ô, tay kia cầm túi đi chợ.

Khúc Phi Phi cảm thấy xấu hổ, rõ ràng thấy mồ hôi của cô dọc theo khe hở trên trùm đầu chảy xuống cổ của cô.

"Hay là cô cởi trùm đầu, chúng ta vào siêu thị hóng gió điều hòa một lúc."

Cởi ra, đầu sẽ bị cô dùng đũa chọc thủng mất.

Thần tượng mà cô dùng ba tài khoản phụ để làm số liệu, chính là kẻ thù của tôi.

Biết không?

Bao Nhuyễn Nhuyễn liên tục lắc đầu, ấn chặt trùm đầu, thà rằng mồ hôi chảy ròng ròng cũng không chịu buông ra.

Khúc Phi Phi nhìn dáng vẻ ngây thơ ngờ nghệch, không biết thích nghi của cô, bỗng nhớ lại công việc làm thêm phát tờ rơi hồi còn học ở Giang Thành.

Ngày ngày phải chịu đựng cái nắng chói chang, vất vả cực khổ, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, không hé răng than van, gặp người đi đường vẫn phải mỉm cười.

Lúc đó, tối nào trở về ký túc xá, lưng cô ấy cũng bị nóng đến mức nổi mụn.

Cô ấy cũng từng chịu khổ vượt qua giai đoạn đó.

Cùng là người lao động trong thiên hạ.

Chỉ trong giây lát, Khúc Phi Phi cảm thấy khoảng cách với cô gái làm nhân viên hóa trang linh vật này đã gần hơn rất nhiều.

"Sau này, cô ở trong nhà hàng cứ đi theo tôi. Tôi sẽ tranh thủ một số ống kính cho cô."

Ống kính chết người à?

Bao Nhuyễn Nhuyễn khoanh tay thành hình chữ thập: "Đạo diễn chỉ bảo tôi yên tâm rửa bát."

Khúc Phi Phi cười phá lên: "Sao cô thành thật thế?"

Khúc Phi Phi đi ra ngoài một chuyến, lúc trả lại nhà hàng đã có thiện cảm với linh vật yên tĩnh này.

Đợi đến khi tất cả khách mời đều có mặt, Khúc Phi Phi thực sự thường xuyên nhắc đến Bao Nhuyễn Nhuyễn, để cô có thêm ống kính nhiều hơn ngoài công việc rửa bát.

"Mèo lớn, rửa hành giúp tôi với?"

"Mèo lớn..."

Chịu đựng 10 phút, Bao Nhuyễn Nhuyễn không thể chịu đựng thêm nữa, cuối cùng đã nghiêm túc tìm đến Khúc Phi Phi, hạ giọng nói: "Chị ơi, em thấy trước ống kính, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách nhất định."

Khúc Phi Phi ngạc nhiên: "Tới gần có vấn đề gì à?"

Tới gần cô, tôi sẽ trở nên không may.

Có ống kính, cũng đều là chết người.

Bao Nhuyễn Nhuyễn cố gắng làm dịu giọng nói: "Tôi mặc đồ mèo, thân hình to lớn, màu sắc nổi bật, một cái liếc là chiếm trọn ánh mắt rồi. Mọi người đang làm việc ở nhà bếp, khán giả nên nhìn thấy chị khéo léo nấu nướng, làm sao có thể bị tay chân vụng về như em chiếm mất tầm mắt, lãng phí thời gian được chứ?"

Khúc Phi Phi ồ lên một tiếng.

Trong giới giải trí, mọi người đều đang cạnh tranh, tranh giành ống kính, tranh giành tài nguyên.

Nhưng chưa ai nói thẳng vấn đề này.

Trái lại, Bao Nhuyễn Nhuyễn ấn chặt đầu mình, từng câu từng chữ đều vô cùng thành khẩn: "Chị là món chính, em chỉ là món phụ, em chỉ cần đứng xa xa cổ vũ cho chị là được rồi."

Khúc Phi Phi nghe xong mặt đỏ tới tận mang tai.

Trên Weibo của cô cũng có không ít fan, lúc hoạt động nhóm nhạc cũng đã nghe tiếng hò reo từ khán giả hiện trường.

Nhưng được một fan bày tỏ khen ngợi ở khoảng cách gần, 1vs1 thế này, cô ấy vẫn chưa trải qua bao giờ.

Hơn nữa, giọng nói của cô gái này còn ngọt ngào mềm mại, cứ mở miệng là như luồng gió mát thổi từ trong bếp ra, phả vào gương mặt nóng bức của cô ấy.

Khúc Phi Phi quay đầu nhìn theo bóng dáng lắc lư của con mèo bước ra khỏi tầm ngắm của máy quay, tim cô ấy đột nhiên đập thiếu một nhịp, như bị một bàn tay nắm lấy.

Giống như cô ấy thích chị Đường Vũ Hinh, cũng không dám tiến vào thế giới điện ảnh, chung khung hình với chị ấy, sợ kéo thấp trình độ của chị ấy sao?

Chỉ cần ủng hộ chị ấy từ xa thôi là được rồi.

Cô ấy cũng nghĩ như thế.

Những gì mèo lớn nói, cô ấy cũng cảm thấy đồng cảm.

Không ngờ, hôm nay, Khúc Phi Phi cô ấy cũng có một fan như vậy!

"Mèo lớn," Khúc Phi Phi xúc động, nhanh chân bước tới hai bước, đi đến phía sau cô: "Cảm ơn vì đã yêu thích tôi. Tôi sẽ cố gắng thật tốt, nhất định sẽ không làm cô thất vọng."

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "......"?

Cô hiểu lầm gì về tôi vậy?

Thôi bỏ đi.

Miễn cô vui là được.

Cô gật đầu ngoan ngoãn.

Mặt Khúc Phi Phi đỏ bừng.

Bao Nhuyễn Nhuyễn thoát khỏi êm đẹp, đi về phía cửa phòng bếp gần chốt phòng cháy chữa cháy nhất, yên ổn làm biếng.

Nhưng chưa kịp làm biếng bao lâu, cô đã ngửi thấy một luồng không khí khô nóng khác lạ, vô cùng bất ổn, cùng với mùi sắt cháy khét, lan tỏa khắp bếp.