Chương 15: Trúng đạn? Không, cô vẫn có thể cứu được

Tại đoàn phim chống Nhật, Bao Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng thay đồ diễn, một bộ đồng phục học sinh màu đậm.

Nhưng khi thợ trang điểm nam nhìn thấy cô, lộ ra vẻ xem thường.

Bao Nhuyễn Nhuyễn vừa ngồi xuống, thợ trang điểm lập tức lấy ra phấn nền màu đậm.

Đặt bên làn da trắng ngần trong suốt của Bao Nhuyễn Nhuyễn, trông giống như màu che khuyết điểm sẫm màu chuyển từ tuyết trắng sang đầm lầy.

"Toàn bộ đoàn phim của chúng tôi đều mang phong cách giản dị kháng chiến, gương mặt như của cô rõ ràng là kiểu tiểu thư tinh tế, phải bị đánh bại."

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "?"

Radar của cô đã vang lên.

Nhìn theo bàn trang điểm, cô nhìn thấy màn hình điện thoại mà thợ trang điểm nam đặt trên bàn vừa vặn sáng lên.

Lộ ra ảnh màn hình khóa là poster của Đường Vũ Hinh.

Chết tiệt!

Tốc độ của thợ trang điểm rất nhanh.

Không chỉ tô đen mặt cô, mà còn thêm tàn nhang cho cô.

Bao Nhuyễn Nhuyễn soi gương, thấy mặt mình hơi dơ dơ.

Giống như quả trứng lăn xuống đất vậy.

Phủ một lớp bùn, còn có một số vết mực.

"Cô không phiền chứ?" Thợ trang điểm cười hì hà lộ hai nếp nhăn trên trán.

Bao Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt: "Xong rồi à?"

Thợ trang điểm cười ha ha một cách kỳ lạ: "Nếu cô thấy tôi trang điểm chưa tốt ở đâu, có thể nói với đạo diễn..."

"Ừm, không được tốt lắm." Bao Nhuyễn Nhuyễn soi gương.

Thợ trang điểm cười lạnh.

Bao Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào gương mặt dơ: "Có màu đậm hơn không?"

Thợ trang điểm: "?"

"Môi cũng tô thêm chút màu trắng nữa, lại thêm mấy nốt tàn nhang nữa."

Thợ trang điểm: "???"

Bao Nhuyễn Nhuyễn soi gương, chỉ thấy mình vẫn chưa đủ đen, làn da trời sinh quá trắng, tô đen ba bốn tông, trong đám đông vẫn quá nổi bật.

Không phù hợp với cảnh rượt đuổi súng ống sắp tới!

*

Tại khu vực quay phim có phong cách đường phố thời Dân Quốc, đạo diễn và diễn viên chính đã đến vị trí.

Đang thảo luận về phân đoạn quay.

"Đoạn rượt đuổi này, chúng ta quay một lần luôn, cho đến khi cô bắn súng mới thôi."

Nói đến một nửa, đạo diễn nhíu mày.

"Cô đề cử Bao Nhuyễn Nhuyễn đến, thật là... cô ta có đâu giống một học sinh nữ khiêm tốn, hoàn toàn không liên quan đến nhân vật. Mặt còn trắng hơn cả tấm phản quang, biết phải diễn mà còn tô phấn nhiều thế, có xem kịch bản không vậy?"

Người ta là tắng bẩm sinh.

Nữ diễn viên Đinh Hương ngồi trước mặt đạo diễn cười ngượng: "Anh cứ thử xem. Chỉ cần mấy chục giây quay phim thôi, không được thì thay người."

Cô ấy cũng không biết tại sao anh Hàn Mạch lại để cô ấy đề cử Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Cô ấy vừa nhìn thấy Bao Nhuyễn Nhuyễn trong lời đồn bước vào đoàn phim, thật sự toàn thân trắng sáng rạng ngời, môi hồng hào đỏ mọng.

Nhân vật này của cô không phải tiểu thư gió thổi qua là ngã, mà là một cô gái bình thường vẫn đang đi học, cần vẻ ngoài chân chất.

Hình tượng nhân vật thật sự không phù hợp với cô.

"Đạo diễn đừng giận, thợtrang điểm đang ở đây, sửa lại rất nhanh thôi." Đinh Hương cũng không quá tự tin.

Một số diễn viên mới rất quan tâm đến ngoại hình, dù bị chê diễn xuất cũng không muốn trông xấu xí trong đoàn phim.

Lên hình là phải đẹp nhất.

Đạo diễn không vui: "Không vấn đề gì tìm rắc rối cho tôi!"

Nhưng khi anh ta đang muốn nói nghỉ 15 phút tại chỗ, để Bao Nhuyễn Nhuyễn sửa lại tạo hình, thì từ xa anh ta nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh đang đi về phía máy quay.

Làn da cô không trắng, thậm chí hơi đen nhờn, giống như một đứa bé khốn khổ đã giúp gia đình làm nhiều việc nhà nông.

Môi cô cũng trông hơi tái quá mức.

Khi bước đến gần, có thể thấy trên mũi cô có chút tàn nhang.

Có vẻ cô hơi nhút nhát, từng bước đi cẩn thận, rồi cúi chào đạo diễn: "Chào mọi người, tôi là Bao Nhuyễn Nhuyễn, đóng vai học sinh nữ."

"?"

Vị đạo diễn vừa chê diễn viên trắng, lau mắt một cách thô bạo.

Nhìn lớp trang điểm đen như than của cô......

"Đây là ai trang điểm vậy! Ăn no rỗi việc à? Tôi đang quay sinh viên châu Phi à!"

"!"

Thợ trang điểm nam bị mắng: "...Thưa đạo diễn, chính cô ấy bảo muốn đen hơn một chút..."

Diễn viên nữ lại yêu cầu tô mình đen như than đá ư?

Chưa bao giờ thấy!

Đạo diễn trừng mắt: "Tôi đã bật hết máy móc rồi, đang đợi anh kể chuyện đấy! Không muốn làm thì đừng làm!"

Thở trang điểm sút khóc vì ấm ức.

Bao Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt, nghi ngờ nhìn vào gương.

Cô thấy vẫn ổn mà.

Sau một hồi lộn xộn, thợ trang điểm đen mặt bôi trắng lại cho cô.

Bao Nhuyễn Nhuyễn lấy làm tiếc: "Lần sau tôi đóng vai người châu Phi, sẽ nhờ anh trang điểm. Sắc độ này ok lắm mà, haiz."

Thợ trang điểm suýt nhồi máu não, nhưng không thể nói ra miệng.

Nuốt cục tức đầy bụng.

Bao Nhuyễn Nhuyễn hoàn tất trang điểm, chuẩn bị vào vị trí.

Cô suy nghĩ về việc nhân vật này sẽ bị quân Nhật gϊếŧ chết, nên cảm xúc buồn bã dâng trào từ trong lòng, tự động hát bài ca chống Nhật:

"Đâm lưỡi đao xuống đầu quân Nhật!"

Thợ - tự động thế chỗ - trang điểm nam: "..."

Điên mất.

Suýt bị đột quỵ vì quá tức giận.

Các bộ phận quay phim đã sẵn sàng, cho dù thợ trang điểm to gan hơn nữa cũng không dám làm trì hoãn tiến độ quay, anh ta nhìn về phía Bao Nhuyễn Nhuyễn, chỉ có thể liều mạng nuốt cục tức vào.

Anh ta phải đứng bên cạnh, quan sát Bao Nhuyễn Nhuyễn - người không hề biết diễn xuất, dừa vào kéo giẫm con gái Vũ Hinh của anh ta mà leo lên, đợi lát nữa xấu mặt, bị đạo diễn mắng khóc!

"Cô, lát nữa sẽ đi ra từ quán ăn Đức Thành này, nhìn quanh trái phải."

"Không lâu sau sẽ bị kẻ địch phát hiện bất thường, cô chạy về phía máy quay trước, khi đi ngang tiệm đồ ngọc này sẽ bị bắn trúng."

Vai diễn này thực sự quá nhỏ, không có lời thoại, chỉ bị bắn một phát súng.

Nên trước đó cũng không có thử vai.

Đạo diễn cũng chỉ cần nói cho cô một lượt về hành trình đi, để cô diễn thử tìm vị trí là có thể quay.

Còn người bắn vào cô một phát súng chính là Đinh Hương đóng vai chỉ huy quân Nhật.

Hai người phụ nữ khác nhau, một thiện một ác, một đuổi một chạy, một cảnh quay liên tục không ngắt quãng.

Ngoài ra, còn có khoảng chục người diễn phụ vào vai dân thường, làm nền.

"Bắt đầu!"

Đinh Hương lập tức nhập vai.

Bao Nhuyễn Nhuyễn cũng lập tức hành động, cô đã quan sát kỹ tình hình trên con đường quay phim.

Từ quán ăn Đức Thành đến tiệm đồ ngọc, tổng cộng phải đi qua bốn cửa hàng, chín sạp hàng rau quả, vá sửa quần áo, v.v.

Trên đường đi, ngoài ra có một số cửa hàng để biển quảng cáo, sạp hàng có treo cờ hiệu.

Mà một số diễn viên quần chúng đang đi lại, có người mặc áo sơ mi màu xanh đậm, đen xám, trắng, nâu đậm.

Màu sắc tương tự với bộ đồng phục váy đen, áo xanh của cô.

Cô chỉ cần chạy theo máy quay là được rồi.

Công việc này, thực sự rất đơn giản.

Nhưng khi bằng ---

Đinh Hương kéo cò súng từ phía sau lưng.

Bao Nhuyễn Nhuyễn lập tức cứng người, sau gáy tê dại.

Trong game cô đã trải qua nhiều lần rượt đuổi, trốn chạy.

Phản xạ đã ăn sâu vào cơ bắp, máu thịt, nhanh hơn cả bộ não.

Trốn.

Lập tức, khuôn mặt cô trở nên tái mét, lẫn vào đám đông!

Giống như một con cá, lướt qua các diễn viên quần chúng mặc quần áo có màu gần giống đồng phục của cô một cách chính xác!

Khi đi ngang tiệm đồ ngọc, cô nhảy một bước nhỏ, hòa làm một thể với biển quảng cáo cùng tông màu với tiệm!

...

Nhìn vào màn hình giám sát, đạo diễn nhìn thấy cảnh Đinh Hương co chân đuổi theo, diễn viên đóng học sinh nữ trước cửa quán ăn có biểu hiện hoảng loạn, rất chân thực tự nhiên.

Anh ta gật đầu hài lòng, nhưng rất nhanh anh ta không gật đầu nổi nữa.

Tiếng súng dự kiến sẽ vang lên nhưng mãi vẫn không thấy.

"?"

"??"

"Bắn đi! Đinh Hương cô làm gì vậy, tập trung vào!"

Đinh Hương đổ mồ hôi đầy trán.

Cô ấy có không tập trung đâu.

Nhưng...nhìn quanh mười mấy diễn viên quần chúng đằng trước, Bao Nhuyễn Nhuyễn ở đâu?!

Cô ấy cũng muốn nổ súng!

Nhưng tại vị trí bắn súng đã thống nhất là tiệm đồ ngọc, cô ấy hoàn toàn không tìm thấy Bao Nhuyễn Nhuyễn!

Bắn về hướng nào đây?

"Cắt! Làm gì vậy, Đinh Hương?"

"..."

"Làm lại lần nữa, cô ấy ở tiệm đồ ngọc thì cô phải bắn súng ngay, hiểu không?"

"..."

Cô ó ở tiệm đồ ngọc ư?

Đinh Hương một lời khó nói hết.

Phải chăng lúc nãy cô ấy lơ đãng, nên không nhận ra Bao Nhuyễn Nhuyễn ở cửa tiệm đồ ngọc?

Đây là một cảnh quay liên tục không ngắt quãng.

Bao Nhuyễn Nhuyễn không thể đứng yên ở cửa tiệm, tạo dáng bia bắn cho cô ấy được.

Cô ấy cần bắn súng về phía Bao Nhuyễn Nhuyễn trong trạng thái đang chạy trốn.

"Hô, thử lại lần nữa." Đinh Hương tập trung tinh thần hơn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi, nghi ngờ và bất lực của nữ diễn viên Đinh Hương liên tục đổ dồn về phía cô.

Cô xấu hổ xoa xoa mặt.

Qua vài buổi học diễn xuất do Tiết Cảnh sắp xếp, cô hiểu trách nhiệm của một diễn viên là hành động theo nhân vật.

Nhưng lúc nãy bản năng sợ chết bùng phát, khiến cô chạy… quá đáng một chút.

Haiz.

Lần này, cô phải kiềm chế bản thân!

Khi tiếng súng vang lên, màn hình giám sát đã ghi lại được biểu cảm bi tráng, hy sinh của Bao Nhuyễn Nhuyễn!

Cô ngã xuống một cách kiên cường, duỗi tay ra, hướng về phía mặt trời mọc ở hướng đông, như đang đón chào ánh sáng chiến thắng của dân tộc!

"!"

Đạo diễn nhìn vào màn hình giám sát, vèo phát muốn đứng dậy.

Khi cảnh quay liên tục này sắp chuyển sang Đinh Hương, ghi lại biểu cảm đắc ý của nhân vật phản diện, đạo diễn suýt đập nát đùi mình.

"Đừng di chuyển máy quay!"

Mọi người: "!?"

Thợ trang điểm nam: "?"

Ban đầu, vai diễn của Bao Nhuyễn Nhuyễn chỉ là một nhân vật nhỏ, thời lượng lên hình không nhiều.

Đạo diễn cũng không thích Bao Nhuyễn Nhuyễn, mặc dù đã đồng ý cho cô diễn, nhưng đã thiết kế để giảm thời lượng xuất hiện của nhân vật này.

Bởi vì một diễn viên kém sẽ rất dễ trở thành "bãi phân chuột" làm hỏng cả nồi cơm.

Thà đừng cho cô đóng những cảnh quan trọng còn hơn.

Nhưng không ngờ, cô diễn xuất giỏi đến vậy!

Giờ đạo diễn đã hối hận rồi!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bao Nhuyễn Nhuyễn đang diễn cảnh trúng đạn vì tiếng hô của đạo diễn.

Nhưng Bao Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn không cảm thấy mình đang diễn, khi máu bắn ra khỏi cơ thể, màu đỏ của máu tràn ngập trước mắt, cô cảm thấy tim mình nhói lên.

Những cảnh tử vong từng trải qua ngày xưa lần lượt hiện ra.

Trong đôi mắt nheo lại của cô, tràn ngập nước mắt đau thương.

Cô không cam lòng ôm lấy "vết thương", vật lộn bò về phía hiệu thuốc cách đó không xa.

Lại phải chết sao...

Không, cô cảm thấy mình vẫn có thể cứu được.

Máu đỏ thê lương thi nhau chảy loang một vũng.

Tay cô gần chạm đến cửa hiệu thuốc.

Đạo diễn: "!"

Đinh Hương: "!"

Mọi người: "!"

Đạo diễn như tỉnh mộng: "Cắt!"

Nghe tiếng cắt, Bao Nhuyễn Nhuyễn giật mình.

Mờ mịt, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cô sờ ngực đầy máu sền sệt, máu...ngọt ngấy.

Siro màu đỏ pha với siro đường đen.

Giả thôi, không chết.

Là đóng phim.

Ồ, vậy không sao.

Cô lại ổn rồi!

Không cần đến hiệu thuốc nữa!

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhếch miệng, mặt mày tỏa sáng từ từ đứng dậy.

Đạo diễn nhìn qua màn hình giám sát, mắt trợn tròn ngạc nhiên.

Thật không ngờ.

Một diễn viên mới mà nhập vai sâu đến thế!

Nếu ông không hô "cắt", cô vẫn đắm chìm trong vai diễn.

Đã bị bắn, dù cảnh này đã kết thúc, nhưng cô vẫn chưa thoát vai, thậm chí còn giãy dụa bò về phía trước, muốn báo hiệu cho người liên lạc đang đứng đối diện hiệu thuốc sao?

Đây là câu chuyện của nhân vật mà cô tự bổ sung sao?

Không ngờ, một diễn viên mới chỉ hơn 20 tuổi, lại hiểu tinh thần cách mạng của chiến sĩ cộng sản sâu sắc đến thế!

Đến chết, vẫn muốn bảo vệ chiến hữu!

Đạo diễn Lâm Chinh Binh năm nay 56 tuổi, thường xuyên đạo diễn phim chống Nhật, không nhịn được giơ ngón tay cái với cô.

"Cô bé này rất thông minh! Phim sau có vai tương tự, tôi sẽ tìm cô, Tiểu Đinh đề cử tốt lắm!"

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "?"

Đinh Hương: "??"

Thợ trang điểm nam: "???"

Cảnh quay ngày hôm đó kết thúc.

Tại đoàn phim "Khôn Ninh", Hàn Mạch đang nghỉ ngơi, phân vân không biết có nên hỏi tình hình từ đàn em của mình hay không.

Mười đoàn phim, chín đoàn nói Bao Nhuyễn Nhuyễn không ổn, còn một đoàn muốn trả hàng.

Lần đề cử này, anh ta hơi chột dạ.

Nhưng lập tức, anh ta nhận được một tin nhắn:

【Đàn em Đinh Hương: Đàn anh, em suýt tèo luôn.】

Hàn Mạch: "..."

Cuộc trò chuyện hôm nay vào ngõ cụt rồi.

Anh ta ho một tiếng, gọi điện qua: "Gây phiền phức rồi, nếu không được thì trả hàng."

"Haiz, là suýt thì không được. Em NG 6 lần, suýt bị đạo diễn tức ngất muốn đổi diễn viên."

Hàn Mạch: "...?"

Đinh Hương là nữ phụ được đạo diễn Lâm rất hay dùng trong các phim chống Nhật.

"Em bị cô ấy liên lụy?"

"Chứ sao nữa! Đàn anh không nhắc em trước, Bao Nhuyễn Nhuyễn diễn giỏi thế, vừa so sánh, em bị đạo diễn chê lên chê xuống."

"?"

Điều này... Anh ta cũng mới biết.

Phim chống Nhật có cách diễn xuất đặc thù.

Khác xa với phim cung đấu.

Cô cũng diễn rất tốt sao?

Đinh Hương kêu lên một tiếng: "Đạo diễn cho cô ấy thêm cảnh đặc tả! Thậm chí còn hẹn trước vai nữ phụ trong phim sau cho cô ấy luôn rồi."

"!"

Cúp máy, Hàn Mạch cảm thấy rất hoang đường.

Nhưng lại có chút hợp lý.

Nhớ lại cảnh cô nhào vào người anh ta ngày ấy, biểu cảm khóc lóc đượm buồn và khát vọng sống sót ấy, thật sự rất đáng được quay cận cảnh.

Tâm trạng anh ta rất khó tả, buông điện thoại xuống.

Cấp Đồng không chịu thua kém, biết nắm bắt cơ hội leo rank, khuôn mặt của Vương Giả cũng có ánh hào quang.

Thì ra, đây chính là niềm vui của dưỡng thành sao?

*

Bao Nhuyễn Nhuyễn kết thúc công việc trở về.

Cửa xe bảo mẫu vừa mở ra, cô đã nhìn thấy Tiết Cảnh hôm nay mặc vest may đo, đeo mắt kính gọng vàng, thật hiếm có.

Đôi mắt hoa đào của anh liếc sang, tạm thời đặt máy tính bảng trong tay xuống.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Có vẻ lát có chuyện gấp.

"Nói gọn trong 10 phút. Ghi hình Nhà hàng chỉ còn một tập cuối cùng."

"Lượt xem chủ đề về linh vật trên Weibo đã đạt 700 triệu."

Giọng nói của anh vẫn lười biếng như thường lệ.

Nhưng vì đã dùng xịt tóc vuốt tóc mái ra phía sau, để lộ vầng trán rộng. Trong sự lười biếng lại có thêm chút khí chất lưu manh, bên ngoài đứng đắn, bên trong xấu xa đen tối.

Bao Nhuyễn Nhuyễn lơ đãng, thần kỳ lại nhớ đến chàng trai đã giúp cô vượt ải trong game.

Không biết anh có thực sự tồn tại trên thế giới này không nữa.

Cũng không biết anh trông như thế nào.

Nếu giống kiểu Tiết Cảnh thì...

Hê hê hê.

Cô miễn cưỡng, qua loa, cũng có thể đi theo.

Tiết Cảnh nhướng mắt, liếc nhìn nụ cười "dầu mỡ" đột nhiên xuất hiện trên gương mặt đỏ hồng của cô.

Gật đầu.

"Có vẻ cô đã chuẩn bị tâm lý rồi."

"Trước khi rời khỏi chương trình, cởi mũ trùm đầu."

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "!?"

Cô lập tức ngồi bật dậy.