Chương 16.2: Lộ thân phận

Tập cuối cùng của "Nhà hàng biển đảo" quyết định sẽ được phát trực tiếp, nhằm tăng lượng tải xuống ứng dụng Lạc Giang trên điện thoại di động của đài truyền hình Giang Thành.

Hai ngày nay, nhà hàng biển đảo chỉ phục vụ bữa tối, khi Tiêu Mộng Phỉ đến bếp sau đã là 3 giờ chiều.

Chẳng mấy chốc, căn bếp trở nên nhộn nhịp.

【Đến xem Phi Phi nào!】

【Hôm nay mèo lớn cũng phải chăm sóc Phi Phi nhà tôi nhiều hơn nhé, cảm ơn.】

【Cố lên anh Chu!】

【Ông chồng Lục to tổ chảng của tui đâu rồi?】

【Ù hú, cuối cùng Tiêu Tiêu Tử của tôi cũng lên hình rồi, tôi đã đợi từ đầu tuần!】

【Háo hức chờ đợi lần đầu tiên Tiêu Tiêu tham gia chương trình giải trí, chuẩn bị chụp màn hình~】

Toàn bộ ống kính quay khắp căn bếp không sót một cái gì.

Khúc Phi Phi và diễn viên gạo cội họ Chu đang bận rộn bên bếp lửa, những người khác đang rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu, tay chân không ngừng nghỉ.

Vì Tiêu Mộng Phỉ mới tham gia, hiện chưa có công việc cố định nên có vẻ hơi bối rối.

Nhưng ngay khi cô ấy xuất hiện trước ống kính, khán giả đã bị choáng ngợp.

Cô ấy có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn của người đẹp, đôi mắt mèo với phấn mắt hồng ở đuôi mắt, vẻ nữ tính pha chút quyến rũ gợi cảm, cực kỳ xinh đẹp

Khi quay toàn cảnh, cô mặc váy JK tím nhạt, eo thon chân dài, làn da toàn thân trắng mịn, thân hình hoàn hảo không tì vết.

Cùng là thành viên nhóm nhạc nữ, vẻ dễ thương của Khúc Phi Phi trong bếp bỗng chốc bị gương mặt chói sáng của Tiêu Mộng Phỉ làm lu mờ.

【Ồ, người đẹp, tôi chỉ muốn nói hế lô!】

【Ai chết vì đẹp vậy? Chính là tôi!】

【Tiêu Tiêu vừa xuất hiện, cả khung hình đều sáng bừng.】

【Tấn công chí mạng ngay khi mở màn hình.】

【Chương trình này càng ngày càng hay, fan nhan sắc cực kỳ hài lòng!】

"Lục sư ca."

Tiêu Mộng Phỉ cũng biết cách tận dụng lợi thế nhan sắc của mình trước ống kính.

Cô ấy nhanh chóng nghiêng đầu, nở nụ cười idol đã luyện tập nhiều lần.

"Có cần tôi giúp gì không?"

Cô ấy vừa nói vừa mỉm cười tiến gần Lục Văn Hạo.

Hôm nay Lục Văn Hạo mặc áo phông đen, đang ngồi ở vị trí gần hành lang trong bếp sau, nhăn mặt rửa một chậu rau lớn.

Rõ ràng anh ta không giỏi việc này, nước văng tung tóe trên sàn.

Rau trong chậu lộn xộn bừa bãi.

【Chết tiệt, nhanh giúp cậu ấy đi! Nhìn thằng bé thế nào kìa, đây là rửa rau hay rửa sàn vậy? Hahahaha】

【Ngày ngày cười chết mất, anh ơi anh vẫn chưa học được cách rửa rau nữa sao?】

【Giai ơi, trước hết nhặt những lá rau úa, rau dập ra đã, cái này không ăn được.】

【Nhờ em gái Tiêu giúp đi~ Quá thảm rồi, con giai của tôi.】

【Trai xinh gái đẹp, hình tượng hài hòa, thích nhìn người đẹp đứng chung, thỏa mãn cả con mắt lẫn tâm hồn.】

Bình luận tràn ngập.

Nhưng ở bếp sau, Lục Văn Hạo đang tay chân luống cuống, ước gì có thể mọc ra bốn tay, cũng không chú ý nghe Tiêu Mộng Phỉ nói.

Cô ấy đi tới, anh ta vẫn tập trung vào chậu, thậm chí không nhìn cô ấy lấy một cái.

Tiêu Mộng Phỉ không nhận được phản hồi, nhưng cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại còn khéo léo tránh vũng nước trên sàn, thông minh đứng sau lưng anh ta.

"Lục sư ca, anh đang rửa rau gì vậy?"

Trên gương mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh tế của cô ấy, phấn má còn lấp lánh ánh ngọc trai.

Cô ấy đứng sau lưng anh ta, nghiêng đầu mỉm cười.

Trông như một cô em gái ngọt ngào tinh tế.

Mái tóc xoăn vàng nhạt ngang eo bay bay, vì cô ấy cúi người xuống nhìn chậu nước nên vài sợi rơi lên vai áo phông đen của Lục Văn Hạo, suýt chạm qua mặt anh ta.

Đan xen với mái tóc ngắn màu hoa oải hương của anh ta.

"Là rau chân vịt sao?"

Cô ấy ngây thơ hỏi.

【?】

【?! Khoan đã, đây là rửa rau hay quay phim thần tượng vậy?】

【Ồ, chuyện gì đang xảy ra, tôi đã bỏ lỡ điều gì?】

Bình luận xuất hiện mấy dấu hỏi chấm.

Một bóng dáng linh vật mèo lớn màu hồng phấn lông xù lắc lư đi qua, hai bàn tay mèo cầm hai túi rau xanh đi vào.

Đứng cách Lục Văn Hạo ít nhất 50 cm.

Duỗi vuốt mèo, đặt rau bên cạnh chậu nước của anh ta.

Rồi nhanh chóng rời khỏi khung hình.

Không lại gần Lục Văn Hạo, cũng không nói chuyện với anh ta.

Tạo nên sự tương phản rõ rệt với Tiêu Mộng Phỉ.

【???】

【Chết tiệt, tôi biết có gì đó kỳ lạ mà! Tiêu gì đó ơi, cô đến giúp rửa rau, sao lại đứng sau lưng anh tôi??? Rau mọc trên người anh ấy à???】

【Mẹ nó! Cô ta thấy rau chân vịt ở đâu, rõ là thấy thịt Đường Tăng! Anh tôi thảm quá mà!】

【Khoảng cách an toàn giữa người với người là một mét, hy vọng ai đó lưu ý! Nếu cô còn dán vào chồng tôi, tôi sẽ nổi điên đó!】

【Tôi hiểu rồi, chương trình định lăng xê CP à?】

【Đầu óc đen tối, cút đi! Phi Phi nhà tôi tốt bụng giúp đỡ, người qua đường dã tâm còn mắng? Cô ấy đứng gần thì sao, có mối quan hệ tốt với đàn anh cùng công ty không phải chuyện bình thường sao?! Ở trường các người không có đàn anh lớp trên, hay mẹ các người không sinh cho các người một người anh?】

【Lịch sự một chút không được sao, bình luận toàn là phẩm chất gì vậy! Ôm người đẹp đi.】

【Một người là bạn linh vật mới gặp vài lần, một là là đàn anh đàn em cùng công ty nửa năm, ai thân ai gần, mong mọi người biết.】

【Hiểu lầm, giải tán đi. Tiêu Tiêu nhà tôi không phòng bị với người quen, em ấy còn nhỏ, trong đầu không có chuyện "ghép đôi" của mấy người lớn các người đâu!】

Tiêu Mộng Phỉ trước ống kính không nhận thấy điều gì bất thường, thậm chí còn tiến gần hơn một chút.

"Để tôi rửa giúp anh nhé, Lục sư ca."

Cô ấy nói với giọng dịu dàng, định ngồi cạnh Lục Văn Hạo.

Nhưng khi vừa đưa tay ra, đó là mười ngón tay tô màu hồng lấp lánh, gắn ngọc trai.

Lại tạo nên sự tương phản rõ rệt với đôi tay nhỏ nhắn sạch sẽ không một chút sơn móng tay của mèo lớn đang nhặt rau ở góc phòng.

【Mẹ ơi, với đôi tay này, còn tẩy cô ấy đến đây làm việc ư?】

【Con trai, mau chạy đi!】

【Cíu mạng! Rõ ràng một người đến để làm việc, một người đến giả vờ giả vịt.】

【Ài, dù sao thì mèo lớn cũng dễ thương hơn!】

【Ừ, tôi cũng ngày càng thích mèo lớn. Yên lặng làm việc, nói ít làm nhiều, rất tốt.】

【Thích làm đẹp thì sao? Ghét phụ nữ có thể câm miệng không? Tôi cũng làm móng, rửa bát nấu ăn tôi đều làm được!】

【Không mâu thuẫn, phụ nữ hiện đại, phải làm việc trong khi vẫn xinh đẹp!】

Ở hậu trường, đạo diễn Trịnh Minh Xương nhìn thấy phòng trực tiếp sôi động, số lượng bình luận và khán giả liên tục tăng lên, trầm ngâm.

"Cho bọn họ nhiều ống kính hơn."

Quay phim nhận được chỉ thị.

Màn hình trực tiếp ngay lập tức tập trung vào Tiêu Mộng Phỉ.

Cô ấy đang cúi người lấy một cọng rau từ bên cạnh Lục Văn Hạo.

Mùi hương dâu tây đột ngột thoảng qua làm Lục Văn Hạo nhíu mày.

Sau tám ngày ghi hình hành hạ, Lục Văn Hạo đã trở nên nhạy cảm với các loại mùi rau, mùi dầu, mùi thức ăn trong bếp.

Chỉ cần ngửi thấy, anh ta sẽ buồn nôn.

Giờ mùi thơm ngọt ngào này ập đến, anh ta thay đổi sắc mặt, lập tức quay đầu, che mũi.

"Đầu tiên, tôi tên Lục Văn Hạo, không phải gì mà Lục Thi Ca, tên tôi chẳng liên quan gì đến thơ Đường sất cả."

Nụ cười của Tiêu Mộng Phỉ cứng lại.

【Phụt!】

【Anh, tỉnh lại đi, thơ Đường gì chứ? Người ta gọi anh là sư ca mà.】

【Trời ơi, lại phơi bày trí tuệ của con trai ngốc nhà tôi rồi.】

【Sao mà buồn cười vậy ha ha ha, người vừa nói là sư huynh muội đồng môn, quan hệ tốt nên không có khoảng cách đâu? Cười chết, anh tôi căn bản không công nhận sư muội này!】

【Mẹ ơi, chồng tôi quá thẳng thắn, tôi cười đến rụng đầu luôn.】

【He he, lộ rồi, cô ta với người ta căn bản không thân】

Lục Văn Hạo bực bội lật rau trong chậu nước một vòng rưỡi.

"Thứ hai, đây là rau dền, ngay cả cái này cô cũng không biết ư?"

Còn không bằng mèo lớn.

Lục Văn Hạo hơi chê trách liếc cô ấy một cái.

Tiêu Mộng Phỉ: "......"

【Ha ha ha!】

【Con trai: Cô còn không bằng tôi! Đi xa ra, đừng có giúp càng thêm rối!】

【Anh ơi, anh quên là chính mèo lớn nói cho anh, anh mới biết đây là rau dền à? Anh lớn đừng cười anh hai chứ 23333】

【Tiêu Mộng Phỉ nhà tôi không có kinh nghiệm sống, nhưng cô ấy thực sự có lòng tốt muốn giúp.】

【Ây, chỉ khi quan hệ tốt, Lục mới vặc lại cô ấy thôi.】

【Đúng vậy, bạn bè tốt mới cãi nhau, bạn xem Lục Văn Hạo có độc miệng với Khúc Phi Phi đâu?】

Trước ống kính, chàng trai cao 1m8 lom khom trên ghế đẩu nhỏ rửa rau, Lục Văn Hạo dần trở nên bực bội.

Anh ta chỉ gặp Tiêu Mộng Phỉ vài lần, không có ấn tượng gì về cô.

Nhưng bây giờ, anh ta thấy sư huynh sư muội gì đó quá phiền phức.

Lục Văn Hạo gãi cổ, bực bội chỉ về phía bếp ga: "Cô hỏi người khác xem, có cần giúp gì không."

Cả khuôn mặt viết rõ bốn chữ lớn "Đừng quấy rầy tôi".

Tiêu Mộng Phỉ suýt không giữ được nụ cười trước ống kính.

【Bộ não thẳng nam của anh tôi, tôi thật sự yên tâm.】

【Con giai nhà tôi rất có đức hạnh của đàn ông, khen ngợi~】

【Sướиɠ!】

【Cố lên Tiêu Tiêu Tử, nghe lời sư huynh.】

Lần đầu tiên bị lạnh nhạt trước ống kính, Tiêu Mộng Phỉ lập tức hối hận.

Phải chi cô ấy biết trước, đã xin chú để cô ấy đến ghi hình Nhà hàng ngay tập đầu tiên.

Làm quen vài ngày vẫn tốt hơn việc cô ấy đột ngột chen vào lúc chương trình sắp kết thúc.

Giờ chương trình nhiều lắm là hai ngày nữa sẽ kết thúc, rõ ràng Lục Văn Hạo không muốn nói chuyện nhiều với cô ấy.

Nếu không có ống kính đang hướng về phía cô ấy, cô ấy thật sự muốn quay đầu bỏ đi, không ghi hình nữa.

Cô ấy chưa bao giờ chịu sự tủi nhục như vậy.

Còn là sự tử hình công khai trong buổi phát sóng trực tiếp.

Tiêu Mộng Phỉ cắn răng, nuốt sự tủi thân.

Nhưng nhanh chóng, cô ấy nhớ đến chuyện quản lý Quý Phi đã nói, lúc trước anh ta từng quản lý một nghệ sĩ không nổi tiếng tên Bao Nhuyễn Nhuyễn, cô như miếng cao su quấn lấy nhà họ Lục.

Chuyện này, có lẽ cũng khiến Lục Văn Hạo có ám ảnh, tránh xa phụ nữ như rắn rết.

Tiêu Mộng Phỉ thở dài, cô ấy đã tính toán sai.

Mới biết ý định của Quý Phi bảo cô ấy tiếp cận linh vật nhiều hơn là đúng.

Nhưng khi quét mắt về phía góc phòng, thấy linh vật to lớn ấy, vừa im lặng vừa chán ngắt, chỉ biết cúi đầu làm việc.

Không có điểm sáng, cũng không có yếu tố hài hước, ai mà muốn xem cô nhặt rau một tiếng đồng hồ chứ!

Nhìn là biết ngay, thời lượng chính sẽ không dành cho linh vật nhiều đâu.

Tiêu Mộng Phỉ nghĩ một lát, vẫn đi về phía Khúc Phi Phi ở bếp.

Hôm nay Khúc Phi Phi mặc váy bò, đang vui vẻ chuẩn bị nước dùng, chợt thấy một mái tóc xoăn dài đột ngột lướt qua trước mắt.

"Chị Phi Phi, em có thể gọi chị như vậy được không?"

"Chị đang làm gì vậy?"

Giọng ngọt ngào bỗng vang lên bên tai cô ấy.

Khúc Phi Phi hơi nhíu mày.

Công ty cô ấy đang làm việc - Tinh Sáng Văn Ngu và Hoàng Thái hiện là đối thủ cạnh tranh.

Mà cô ấy và Tiêu Mộng Phỉ đều là nhóm nhạc nữ.

Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.

Nhóm nhạc nữ cũng vậy.

Đến cuối năm, các sân khấu năm mới lớn, hai nhóm của họ chắc chắn sẽ tranh giành vị trí cao thấp.

Bây giờ sự thân thiết của Tiêu Mộng Phỉ, ít nhiều có vẻ giả tạo, khiến Khúc Phi Phi cảm thấy không thoải mái.

Nhưng vì lịch sự, Khúc Phi Phi vẫn trả lời một cách thân thiện: "Đây là nước dùng, thực ra sáng nay đã nấu rồi..."

"Quả nhiên, em cũng đoán đây là nước dùng. Ông nội em là đầu bếp, ông từng dạy em, nước dùng này của chị có phải đã cho gà nguyên con và xương lợn, thịt bò thừa đúng không? Nhưng ông nội em trước đây còn bỏ thêm chút xương cá, nói rằng như vậy sẽ ngọt và thơm hơn..."

Khúc Phi Phi chưa nói xong, miệng của Tiêu Mộng Phỉ đã liến thoắng.

Trong một nháy mắt, cô ấy thậm chí không có khe hở để chen vào.

Mà cô ấy đang chuẩn bị thái gừng tỏi.

Lại bị cướp thớt trước.

"Để em băm tỏi giúp chị, chị Phi Phi."

Tiêu Mộng Phỉ tranh lấy dao, đập xuống tỏi đã bóc vỏ.

Rồi liên tục vài nhát, băm tỏi thành mảnh nhỏ.

Nhìn là biết đã luyện tập trước.

Trông rất giống màn biểu diễn.

Cô ấy cũng không nói dối, ông nội cô ấy thực sự là đầu bếp cao cấp.

Nhưng Khúc Phi Phi nhìn thấy da đầu tê dại: "Ờ...... tôi xào rau cần dùng tỏi lát...... không phải tỏi băm."

Tiêu Mộng Phỉ: "......"

"Vậy chúng ta đổi món? Tôm xào tỏi băm?"

【Phụt!】

【Thì...... nhanh đi đi, xin đó.】

【Oái oái oái, tại sao Phi Phi nhà tôi xào rau, cô lại muốn đổi thành tôm xào tỏi băm?】

【Cứu mạng!】

Ở bên cạnh, một bóng hồng lông xù im lặng bước vào khung hình, vẫn chỉ có một bàn tay mèo đưa ra.

Đưa đến một chậu rau xanh đã rửa sạch.

Không dừng lại nửa giây, nhanh chóng rút khỏi khung hình của Khúc Phi Phi.

Khiêm tốn, như thể chưa từng đến.

Nhưng khi ống kính trực tiếp di chuyển, phát hiện mèo lớn đi đến góc phòng, lấy ra một rổ tỏi và bóc hai củ.

Sau đó nhanh chóng đưa hai tép tỏi nguyên vẹn lên thớt của Khúc Phi Phi.

Im lặng, bổ sung vừa đủ phần thiếu hụt mà Tiêu Mộng Phỉ làm hỏng.

【Đậu, cao thấp đã rõ!】

【Cảm ơn Meo Meo đã chăm sóc Phi Phi nhà tôi.】

【Meo Meo thật chu đáo.】

【Meo Meo thực sự làm việc một cách lặng lẽ, nói ít làm nhiều.】

【Đúng vậy đó, cô ấy đối xử với Lục Văn Hạo như thế, với Phi Phi cũng như thế. Rất dễ thương, chăm sóc quan tâm từng người~.】

Trước đây chương trình là đã được biên tập, khán giả chỉ thấy những gì tổ chương trình muốn họ thấy.

Nhưng bây giờ, với hình thức phát trực tiếp, không cắt xén.

Tình trạng thực tế của mỗi khách mời trong bếp đều rõ ràng.

Khúc Phi Phi đang ở hiện trường, cũng lập tức hiểu ra.

Nếu như lần trước, mèo lớn từ chối giúp cô ấy, từ chối đứng cùng khung hình với cô ấy, cô ấy vẫn cảm thấy mèo lớn nghĩ nhiều quá, có nhiều hay ít khung hình cũng chẳng sao.

Nhưng lần này, có sự so sánh, Khúc Phi Phi lập tức cảm thấy sự khác biệt.

Cô ấy làm việc, Tiêu Mộng Phỉ cứ muốn chen vào.

Cô ấy nói chuyện, Tiêu Mộng Phỉ cứ muốn giành chủ đề.

Cô ấy chuẩn bị nguyên liệu, Tiêu Mộng Phỉ cứ muốn thay đổi thực đơn.

Mặc dù Tiêu Mộng Phỉ làm khách mời tạm thời thật, nhưng nên làm việc thay khách quý đã rời đi, ra sảnh lớn phía trước sắp xếp bàn, bố trí.

Chứ không phải thấy bếp sau có thể lên hình nhiều mà cứng rắn muốn chen làm việc ở nhà bếp.

Khúc Phi Phi thở dài.

Cô ấy nhìn về phía linh vật mèo lớn, ánh mắt trân trọng: "Mèo lớn, có thể giúp tôi thái hành không?"

Cô ấy sẵn sàng chia sẻ ống kính của mình cho mèo lớn.

Bởi vì mèo lớn vừa chân thành vừa hiểu chuyện, khiến cô ấy thương cảm.

"Không được, cô ấy qua đây giúp tôi rửa rau." Lục Văn Hạo ngước mắt phản đối.

Thuận thế, vỗ vỗ chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh.

Khúc Phi Phi quay đầu, trừng mắt nhìn Lục Văn Hạo.

Lục Văn Hạo trừng mắt lại, không nhân nhượng.

"Cô ấy giỏi rửa rau."

"Chuẩn bị nguyên liệu không làm đau tay."

"!"

"!"

Một người cầm dao thái, một người cầm kéo.

Khí thế ngùn ngụt.

Bao Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm trên ghế đẩu nhỏ, nhìn bọn họ từ xa, xem như không nghe thấy.

Lại nữa.

Cô nghĩ mình nên đi ra sảnh lớn sắp xếp bàn ghế, tránh xa chiến trường nguy hiểm của hai người này.

Nhưng cô vừa đứng dậy, diễn viên gạo cội Chu Dân Văn đã vẫy tay gọi cô: "Mèo lớn, qua đây xem giúp tôi chỉ tôm này làm thế nào, cô biết không?"

Lục Văn Hạo: "......"

Khúc Phi Phi: "......"

Sao tiền bối lại chen ngang thế?

Bao Nhuyễn Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm, lập tức tới chỗ Chu Dân Văn.

Lục Văn Hạo và Khúc Phi Phi bất đắc dĩ quay người.

Căn bếp lại bận rộn, chỉ còn lại một mình Tiêu Mộng Phỉ đứng tại chỗ.

"Tiêu Mộng Phỉ, cô cứ nghỉ ngơi đi."

"Cô ra ngoài đi."

Tiêu Mộng Phỉ: "!"

【Ôi.】

【Con gái tôi bị xa lánh.】

【Chết cười, bị xa lánh? Cô ta muốn nổi bật, tưởng mọi người đều ngốc à? Anh tôi thông minh lắm, tìm người giúp đỡ dĩ nhiên là tìm mèo lớn đáng tin cậy!】

【Hờ hờ, nhờ cô ta chuẩn bị nguyên liệu? Cô ta còn muốn thay đổi thực đơn của Phi Phi nhà tôi!】

Suốt buổi tối phục vụ, Tiêu Mộng Phỉ chỉ đảm nhiệm công việc phục vụ ở sảnh chính.

Mọi người có việc gì đều gọi linh vật, rất ít khi gọi cô ấy.

Rõ ràng sáu thiếu một, cô ấy đến để thay thế, nhưng cô ấy hoàn toàn không hòa nhập được.

Rõ ràng khi ở cùng người đẹp, khung hình sẽ đẹp hơn, thu hút nhiều khán giả hơn, nhưng bọn họ đều không muốn đứng cùng khung hình với cô ấy.

Mèo kia rốt cuộc có gì hay chứ?

Tiêu Mộng Phỉ cũng không hiểu.

"Sao cô ấy lại không nghe lời chứ!"

Quản lý Quý Phi trên xe bảo mẫu, xem trực tiếp trên điện thoại, thấy vài fan nhà đối thủ chế giễu khıêυ khí©h Tiêu Mộng Phỉ, suýt nữa thì ói máu.

Anh ta mở Weibo, càng hóa đá tại chỗ.

Trước đây Tiêu Mộng Phỉ có 720.000 fans, bây giờ đã giảm xuống còn 717.000!

Mất gần 3.000 fans!

"Thực sự quá......" Không hợp thói thường!

Người ta lên chương trình là thu hút fan, cô ấy lên chương trình lại mất fan!

Quảng bá ngược, có.

Ngất đi tại chỗ.

Quý Phi hói đầu rồi, nhưng vẫn chưa mạnh lên được.

May mắn, anh ta có một công cụ giải tỏa áp lực.

Anh ta lập tức liếc nhìn trang Weibo chính của Bao Nhuyễn Nhuyễn, hiệu quả tương đương với hít oxy.

Không có quảng cáo.

Bình luận chửi rủa.

Fan rời đi hết.

Trang chủ như một vũng nước chết.

Nhìn thấy, anh ta lại ổn.

Tiêu Mộng Phỉ dù tệ đến đâu, cũng mạnh hơn Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Quý Phi đóng Weibo, trên mặt đã có nụ cười tự tin.