Chương 20.3: Công việc giữ mạng: Cuộc thi người mẫu

Rất nhanh sau đó Phương Lôi quay lại.

Nhân viên yêu cầu tất cả các thí sinh tập hợp, chia họ thành bốn đợt từ sảnh tầng một của buổi sơ tuyển, mỗi đợt đi thang máy lên tới tầng thượng của tòa văn phòng gồm hai tòa tháp đôi.

Bao Nhuyễn Nhuyễn luôn cẩn thận đi ở cuối cùng trong số các thí sinh, cùng Phương Lôi.

Cô cũng cảm giác được cô gái này dường như rất giỏi.

Hơn bốn mươi thí sinh khác khi nhìn thấy Phương Lôi đều rất khiêm tốn, cũng không dám chế giễu cô trước mặt Phương Lôi.

Nhưng cô đang thán phục bản thân mình có con mắt chọn người đẹp, thang máy lên tới tầng 11, cô bỗng nghe một tiếng kêu thất thanh.

Có vẻ như là tiếng một số cô gái bị dọa, kèm theo tiếng hít vào thất thanh kinh hoàng.

Tiếng động truyền vào trong thang máy qua trần nhà xi măng cốt sắt giữa tầng 12 và 11.

Cái này cần bao nhiêu cô gái bị hù dọa?

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "......"

Sơ suất.

Cô say mê nhìn gái đẹp kéo dài tuổi thọ, quá happy đến mức quên cảnh giác rồi.

Nhưng tốc độ của thang máy lại rất nhanh, không cho cô thời gian suy nghĩ, cửa thang máy tới tầng 12 rất nhanh đã mở ra, Phương Lôi tận tình kéo cô ra ngoài.

Bao Nhuyễn Nhuyễn định chạy trốn: "......"

Tình bạn này thật nặng nề.

"Không sao đâu, đừng căng thẳng. Chị nghe nói yêu cầu kỹ thuật của vòng loại trực tiếp đầu tiên không cao lắm, em có thể làm được mà." Phương Lôi thì thầm an ủi, rất có phong cách của một chị lớn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "?"

Không, cô không thể.

Toàn thân cô viết rõ sự phản kháng, bởi vì khi ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy hơn chục cô gái cao gầy ôm lấy nhau, từng bước nhỏ lùi về phía tầm nhìn gần thang máy!

Trên từng gương mặt xinh đẹp hoặc cá tính, hoặc ngọt ngào của những cô gái trẻ tuổi đó, đều viết rõ sự hoảng loạn sợ hãi, còn có ý muốn chạy trốn, phản kháng.

Biểu cảm này, Bao Nhuyễn Nhuyễn quá quen thuộc rồi.

Cô thường có biểu cảm như vậy trong trò chơi.

Nhưng Phương Lôi lại không biết, vẫn kéo cô đi về phía trước.

Đi được hai bước, Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy bốn vị giám khảo đứng bên cạnh bồn hoa hình quả trứng ở giữa sân thượng, cùng với gần hai mươi nhϊếp ảnh gia.

Và ở mép sân thượng, một con đường bằng kính kéo dài.

Nhìn từ xa, con đường kính rộng chỉ đủ cho một người đi qua.

Nếu rơi xuống từ đó, chắc chắn thịt nát xương tan.

"Định làm gì đây, mướn chúng ta đi trên đó sao?"

"Không thể nào? Đây là tầng mười hai đó! Rơi xuống thì làm sao!"

"Nói đùa! Tôi đến để thi đấu chứ không phải để thi môn thể thao mạo hiểm!"

Nhóm người mẫu nữ hoảng loạn phản đối.

Lại phải đi trên con đường hẹp đến thế ở độ cao thế này sao?

Hai chân Bao Nhuyễn Nhuyễn tự nhiên run lên, nhưng người níu cô lại nhanh hơn một bước.

Cô bỗng cảm thấy cánh tay mình nặng trĩu.

Quay sang nhìn, cô thấy Phương Lôi vẫn tỏ ra phong thái tự tin vô cùng ban nãy, giờ mặt tái nhợt, biểu cảm không ổn, hai chân dài đẹp tựa thanh gỗ bị đóng đinh chẳng thể nhúc nhích.

Bao Nhuyễn Nhuyễn muốn sợ hãi, nhưng không kịp nữa rồi.

"Chị Phương?"

Cô gọi hai tiếng, Phương Lôi không đáp lại, ngược lại hoảng loạn níu chặt cô, quay sang hỏi người đi trước.

"Các cô nói gì vậy, là trình diễn trên sân thượng này sao? Ở trên khu vực bằng phẳng dưới chân chúng ta thôi đúng không?"

Giọng nói của Phương Lôi đang run rẩy.

Trả lời cô ấy lại là giọng nói của giám khảo.

Trong bốn vị giám khảo, ngoài Khúc Ký Ân đứng ở vị trí trung tâm, từ trái sang phải lần lượt là siêu mẫu Liễu Mẫn, Hà Thiến và nhϊếp ảnh gia hàng đầu thế giới khó có thể đặt lịch chụp của các tạp chí thời trang, Tiêu Minh Hoa.

Toàn là những nhân vật nổi tiếng lẫy lừng trong giới.

Nhưng những gì họ nói ra lại khiến những cô gái người mẫu muốn đứng trên đỉnh của sân khấu này trở nên sợ hãi.

Siêu mẫu Liễu Mẫn nhìn quét qua 50 thí sinh và mỉm cười: "Đề bài vòng loại trực tiếp đầu tiên: Vượt qua con đường mây cao 34 mét!"

Trong giây lát im lặng như tờ.

Phương Lôi đã bắt đầu run rẩy.

Run nhiều hơn cả Bao Nhuyễn Nhuyễn.

"Con đường kính trong suốt này, luôn là điểm đến check-in của những người dũng cảm trong thành phố."

"Nó cách mặt đất tầng 1 cao 34m, dài 25m, rộng 0,6 m, nối từ tòa A sang tòa B của tòa nhà này, chúng tôi hy vọng các em tất cả đều có thể vượt qua "hành trình can đảm", mở màn cho cuộc thi của chúng ta!"

"!"

"!!"

Một nhóm thí sinh nữ tái mét mặt.

Nhưng Liễu Mẫn vẫn tiếp tục mỉm cười giải thích: "Mọi người sẽ chờ các em ở tòa B, và dựa trên biểu hiện trình diễn của các em để đánh giá điểm số."

"À phải, tôi quên nói, vòng loại trực tiếp đầu tiên là thi đấu đôi. Đội có tổng điểm thấp nhất sẽ bị loại cùng nhau."

Đây chắc chắn sẽ là một cuộc thi xinh đẹp mà tàn khốc.

Màn hình lớn tạm thời lắp đặt trên sân thượng đã chiếu ra hình ảnh từ tám camera cố định, quay cảnh con đường bằng kính từ nhiều góc độ khác nhau.

Các cô gái với những bộ trang phục lộng lẫy và giày cao gót, đi trên không trung trong ánh trăng mờ ảo, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nhưng cũng vô cùng khó khăn.

Sắc mặt các thí sinh nữ không được tốt lắm, có người suýt khóc.

Bao Nhuyễn Nhuyễn vỗ vào cánh tay Phương Lôi: "Chúng ta cùng rút lui đi. Thi đấu đôi, có lẽ chị sẽ gặp một đồng đội không sợ độ cao, thích môn thể thao mạo hiểm, điểm số đội cao hơn, như vậy chị sẽ không bị loại."

Cô đã quan sát, một nửa số cô gái thực sự sợ hãi, còn nửa số hoảng loạn là đóng kịch trước ống kính.

Không phải ai cũng sợ độ cao.

Phương Lôi có thể nhờ đồng đội nâng điểm.

Nhưng khi Phương Lôi nghe cô nói vậy, hít một hơi thật sâu, cô ấy mới nhớ ra lời thầy Ký Ân nói về cách chia nhóm lúc nãy, mặt tái nhợt.

Ngay lúc đó, màn hình lớn cũng công bố danh sách chia nhóm.

【Nhóm 25: Phương Lôi * Bao Nhuyễn Nhuyễn】

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "!?"

Thế giới này thật không như ý muốn của cô?

Thế này thì lúng túng rồi.

"Vậy chị ơi, chúng ta cùng bị loại đi."

Phương Lôi: "......"

*

Khúc Ký Ân cũng đến tầng thượng tòa B cùng với các giám khảo khác và ngồi vào vị trí trung tâm của ban giám khảo bên phải.

Gương mặt đẹp trai có cảm giác thời trang cao cấp của anh ta nhìn về phía vài màn hình trước mặt bàn.

Trên màn hình lướt qua tình hình của từng thí sinh đang đợi thi.

Nhóm thí sinh đầu tiên, sợ hãi buộc dây an toàn, nhưng vẫn không dám bước tới.

Những cô gái xếp hàng phía sau cũng không dám đến gần thêm một bước nào.

Cười.

Nhát gan đến thế?

Đã có biện pháp an toàn, bề rộng 60cm của con đường đủ cho các bước catwalk thẳng tắp của họ.

Khúc Ký Ân luôn khắt khe với các hậu bối người mẫu.

"Xem ra chỉ có một vài người mẫu chuyên nghiệp sẽ không làm tôi thất vọng."

Những người mẫu chuyên nghiệp phải hoàn thành các yêu cầu khác nhau khó tính của các thương hiệu, sàn diễn, nhϊếp ảnh gia.

Con đường kính này đã có hơn ba vạn người mạo hiểm trên toàn quốc đến check-in, rất an toàn.

Họ sợ cái gì chứ?

Hy vọng Bao Nhuyễn Nhuyễn không chịu thua kém chút, để anh ta thấy một chút hy vọng bồi dưỡng cô!

Đi theo Phương Lôi, vòng này cô có thể làm biếng, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải tự lực cánh sinh!

Khúc Ký Ân bình tĩnh tự nhiên cầm lấy bút viết: "Bắt đầu đi."

Nhưng ai ngờ, lời vừa dứt, trên màn hình trước mặt lại lướt qua một bóng người ngã xuống.

Bóng người này còn hơi quen quen.

"Có người ngất xỉu!" Liễu Mẫn bên cạnh anh ta kêu lên.

"A, là Phương Lôi!"

Khúc Ký Ân: "??"

Nhϊếp ảnh gia Tiêu Minh Hoa "haiz" một tiếng: "Lần trước tôi chụp cô ấy, bảo cô ấy đứng trên cây, cô ấy cũng không làm được. Tôi bảo cô ấy cố gắng vượt qua, không ngờ giờ lại trầm trọng hơn."

Khúc Ký Ân: "???"

"Tôi xem ai cùng nhóm với cô ấy đã, ồ, là diễn viên Bao Nhuyễn Nhuyễn...ấy...chúng ta có chế độ hồi sinh không?"

Cây bút trong tay Khúc Ký Ân suýt gãy đôi.

Đây là lần đầu tiên anh ta lợi dụng quyền lực đề ra một quy tắc chia nhóm thì đã lật xe rồi?

Một mũi tên tiễn cả Phương Lôi vốn nên cầm quán quân lẫn Bao Nhuyễn Nhuyễn luôn một lượt?

Khi Khúc Ký Ân nghi ngờ cuộc đời, màn hình lớn chiếu đến Bao Nhuyễn Nhuyễn.

"Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Cô là thí sinh duy nhất không có bất kỳ kinh nghiệm nào, mà đồng đội của cô đã ngất xỉu, rất có thể cuối cùng đều không thể thi đấu."

Khi được hỏi, Bao Nhuyễn Nhuyễn đang mặc chiếc váy đen, đứng một mình ở góc dành cho thí sinh, trông càng trắng trẻo và mảnh mai hơn.

Lớp vải lụa mịn màng khiến cô trông như thể sẽ bị gió đêm thổi bay ngay trong giây tiếp theo.

Vẻ mặt yếu đuối ấy lúc này cũng đầy vẻ e ngại.

"Con người không thể chìm đắm trong sự tự mãn của quá khứ."

Bao Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc nhìn về phía màn hình lớn.

Cô nhất thời hồ đồ, không rút lui khỏi vòng sơ tuyển, dẫn đến tình huống nguy hiểm như bây giờ.

"Tự mãn, cuối cùng chỉ tự hại mình!"

Khúc Ký Ân: "!"

Cảm giác bị ám chỉ.

......

Toàn bộ hành trình, Khúc Ký Ân luôn không tập trung, trong lòng đang viết sách sám hối "Quy tắc ngầm: Tôi là con lừa ngu ngốc", đã sắp viết thành bài văn ngắn 800 chữ.

Trong khi đó, Bao Nhuyễn Nhuyễn luôn đứng trước ống kính, đôi mắt long lanh nhưng cẩn trọng quan sát tình hình xung quanh.

Cách đây năm phút, cô vẫn có thể chạy trốn.

Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.

Phương Lôi ngất xỉu, khiến cô phải lựa chọn giữa "Hoàn thành vòng loại trực tiếp: Tiếp tục làm bạn với các chị đẹp, xem bài đăng của các chị đẹp, kéo dài tuổi thọ thêm năm năm nhưng có nguy cơ ngã từ trên cao", hay "Bỏ cuộc ngay bây giờ: Bỏ rơi chị Phương, tăng thêm một hoặc vài kẻ thù là những cô gái đẹp, nhưng không có nguy cơ ngã từ trên cao".

Lưỡng nan.

Bao Nhuyễn Nhuyễn lập tức xin thêm giấy, viết một bảng phân tích SWOT.

S là điểm mạnh, W là điểm yếu, O là cơ hội, T là thách thức.

Sau đó cô chấm điểm hai bên.

Cuối cùng cô nhận ra, nếu 24 đội đi trước đều buộc dây an toàn, không có ai rơi xuống gặp nguy hiểm, đồng thời cô kiểm tra cẩn thận dây an toàn ba lần trước khi trình diễn, nguy cơ ngã từ trên cao sẽ giảm đi hơn 90%.

Như vậy, lựa chọn tiếp tục làm bạn với chị đẹp, không rút lui sẽ tốt hơn.

Mắt Bao Nhuyễn Nhuyễn sáng lên.

Chỉ cần cố gắng, dù có catwalk 0 điểm, chị đẹp cũng sẽ nhìn thấy sự chân thành của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn những thí sinh đã qua vòng thi, rồi lại nhanh chóng tiếp tục tính toán trên giấy.

"Cô đang làm gì vậy?" Những nhân viên, thí sinh đi ngang qua tò mò hỏi.

"Không có gì, chỉ tăng thêm một vài hệ số bảo vệ mạng mình thôi."

"?"

"OK, buộc thêm dây đỏ trừ tà *2, buộc dây an toàn *2, đi qua con đường kính trong 39 giây, đồng thời tăng hệ số ma sát của giày cao gót, giảm sự quấy rầy của váy áo lên người mình... cộng với khả năng không bị thương khi rơi xuống đệm khí an toàn, xác suất tử vong của mình giảm đi 99,9%!"

"??"

Ống kính quay cô cũng lung lay.

Nhưng Bao Nhuyễn Nhuyễn nắm chặt nắm đấm tay trái, đập nhẹ lên lòng bàn tay phải, đứng thẳng trong gió, vén một góc váy dài lên.

Nhìn về phía ống kính.

"Ai từng liều mạng vì chị gái xinh đẹp? Tôi đấy."

Trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Sau những hình ảnh thất bại, lau nước mắt, ngã trái ngã phải của đám đông...

Cô chậm rãi bước tới trước con đường kính.

Tựa như một vận động viên thể dục dụng cụ đi trên xà thăng bằng, cô giơ tay mảnh mai lên, ra hiệu về bốn phía.

Sau đó, gương mặt trắng ngần ấy ngẩng cao lên.

Lấy một tốc độ kinh người, bước đi kinh người, ổn định kinh người, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua!

Trong màn đêm.

Váy đen tung bay.

Xinh đẹp khó cưỡng, chấn động tâm hồn.