Chương 22.2: Quay lại thôn Hoành Sơn

May mắn địa điểm ghi hình chương trình người mẫu không quá xa khu Hoành Sơn.

Sau một giờ lái xe, cuối cùng Trần Phong cũng đưa được Bao Nhuyễn Nhuyễn đến nơi ghi hình "Lấy giấc mơ làm ngựa".

Trước khi xuống xe, Bao Nhuyễn Nhuyễn bị Tiết Cảnh gọi lại.

Người quản lý vốn xưa nay lười nhác nhưng vẫn rất kiên định này lộ ra một chút vẻ ân hận và hối lỗi hiếm thấy.

Đuôi mắt anh hơi cứng ngắc, xem ra không quen biểu hiện cảm xúc này.

"Lần này là lỗi của tôi, đánh giá sai năng lực của cô, dẫn đến xung đột lịch trình của hai công việc."

Anh nghĩ rằng cô không thể qua được vòng sơ tuyển.

"…A."

Bao Nhuyễn Nhuyễn không ngờ là chuyện này.

"Tôi đã liên hệ với đạo diễn Trịnh, về sau cô có thể nghỉ 2 - 3 lần để đi thi người mẫu."

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "…Xem ra anh đã hiểu lầm năng lực của tôi quá sâu rồi."

"?"

"Không có lần sau nào hết."

"..."

Bao Nhuyễn Nhuyễn rất chắc chắn mình sẽ không qua được vòng thi thứ ba.

Cô vẫy tay với những người trong xe, đi về phía ngôi nhà nhỏ của "Lấy giấc mơ".

Tiết Cảnh nheo mắt, khẽ cười một tiếng.

"Lái xe đi."

*

Trên con đường nhỏ trong khu rừng.

Bao Nhuyễn Nhuyễn cầm một chiếc ô, mặc áo chống nắng.

Từ xa, ngay cả khi chưa vào trong khu nhà gỗ nơi họ ở, cô cũng đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ngày càng tức giận.

"Đáng ghét! Củi này chặt thế nào đây!"

Giọng nói của Lục Văn Hạo.

Bao Nhuyễn Nhuyễn xoay người, rẽ vào con đường nhỏ.

Cô đi vòng từ cổng sau vào phòng, tránh cổng chính.

Nhưng ngay cả khi như vậy, cô vẫn nghe thấy tiếng phàn nàn của Lục Văn Hạo từ sân trước truyền đến.

"Thành Diệu, anh còn bao nhiêu điểm?"

"Không nhiều, chỉ còn 60 thôi."

"Đáng ghét! Bao Nhuyễn Nhuyễn một ngày không về, chúng ta phải gánh thêm nhiều tiền phòng, điện nước, wifi! Nói cái gì mà đây là chi phí cố định, tổng số không đổi! Nhảm nhí!"

Lục Văn Hạo ném cái rìu xuống đất một cái rầm.

"Tôi cũng chỉ còn 40. Mọi người đều thiếu điểm, Tiêu Mộng Phỉ buổi sáng còn làm hỏng một cái chảo và đồ ăn, tôi bảo cô ta gánh chịu chi phí hỏng chảo và đồ ăn, có gì sai à?!"

Thành Diệu thở dài bất lực, có vẻ không biết nên nói gì.

【Mặc dù thế nhưng mà, anh à, dù sao cô ấy cũng là con gái mà.】

【Con gái thì sao? Lúc các cô muốn bình đẳng giới, hy vọng mọi người được đối xử như nhau, nhưng khi làm hỏng đồ phải bồi thường, các cô lại muốn quan tâm phụ nữ, không muốn bình đẳng nữa à?】

【??? Giọng điệu của anh thật khó nghe, kênh truyền hình giáo dục bên cạnh có vẻ phù hợp với anh hơn đó!】

【Tiêu Tiêu muốn giúp đỡ, không có ý xấu, mà cô ấy còn bị cháy tóc nữa, vừa bị sợ hãi vẫn chưa bình tĩnh lại thì bị mắng, trong tình huống này nếu bắt cô ấy bồi thường thì chắc chắn trong lòng cô ấy rất khó chịu. Cô ấy cũng là con người mà.】

【Tình huống gì vậy? Fan Đường mới đến đầu óc bị loạn.】

【Đường Đỏ đến rồi! Sao lại cãi nhau? Bao Nhuyễn Nhuyễn đâu?】

【Đường Trắng có mặt, cô gái nào làm hỏng đồ mà không bồi thường? Bao Nhuyễn Nhuyễn hả? Quả nhiên, nhân phẩm của cô ta không tốt chút nào?】

【Hả? Fan Đường? Fan của Đường Vũ Hinh? Các người vào nhầm chương trình rồi.】

【Suỵt, người ta không nhầm đâu, cố tình đến chương trình này để chỉ trích Bao Nhuyễn Nhuyễn đấy.】

【…Thế á, vậy thì không sao, mọi người tiếp tục xem chương trình.】

Một nhóm fan Đường mới gia nhập làn sóng bình luận, rất nhanh đã hòa nhập với các khán giả cũ.

Cũng có những người nhiệt tình giải thích cho người mới.

【Tình huống là thế này…

Sáng nay, Tiêu Mộng Phỉ và Thành Diệu đổi việc nhà bếp trong một ngày.

Nhưng sau khi vào bếp, cô ấy không quen tay nên đã đốt lửa quá lớn, làm cháy cả cái chảo (có phải rất quen thuộc không, đoạn nhà hàng biển đảo, nhưng đặc sắc hơn trước).

Cô ấy hoảng hốt đổ một gáo nước vào, lửa trở nên hoàn toàn mất kiểm soát. Cái chảo bị cháy thủng, hoàn toàn hỏng.

Thịt ba chỉ mà anh Lục đổi bằng 10 điểm công hôm qua cũng bị hủy luôn.

Tổ chương trình yêu cầu cô ấy bồi thường giá tiền chảo, 30 điểm.

Kết quả Thành Diệu tốt bụng muốn cả nhà bếp cùng chia sẻ chi phí giúp cô ấy, nhưng anh Lục quyết không đồng ý, bắt cô ấy tự trả, còn nói cô ấy gây rắc rối chứ không giúp được gì, mắng cô ấy khóc rồi chạy ra khỏi nhà gỗ từ sớm.

Over.】

【Ồ...này...】

【Lần đầu xem, chương trình cũng thú vị đấy.】

Có nhiều xung đột hơn các chương trình khác.

Đang thảo luận thì màn hình lại hiện ra Lục Văn Hạo ném cái rìu.

"Dù sao tôi cũng không quen cô ta!"

"Làm sao người khác biết phải đậy vung nắp chảo để dập lửa, chỉ có mình cô ta không biết, một chút kiến thức an toàn cũng không biết?"

【Cũng đúng, Bao Nhuyễn Nhuyễn biết mà.】

【Lại nhớ đến lúc cô ấy can đảm dập lửa cứu mạng người khác ở nhà hàng biển đảo rồi.】

【? Fan Đường hỏi cái, Bao Nhuyễn Nhuyễn cứu hỏa là chương trình nào vậy? Có phải là kịch bản không?】

【Nhà hàng biển đảo đấy! Là thật đó, không phải diễn. Nếu không có cô ấy, Khúc Phi Phi đã suýt bị hủy dung rồi.】

【!】

【Khúc Phi Phi là thành viên nhóm nhạc thần tượng đấy hả? Hình như cô ấy là fan của cô Đường nhà tôi.】

【Chính là cô ấy.】

【!!】

Fan Đường ở khu bình luận đều hơi rung động. Còn chưa kịp nghĩ lại thì lại nghe tiếng oán trách của Lục Văn Hạo trong màn hình.

"Hôm qua tôi quét chuồng lợn giúp cô ta, tôi không đòi cô ta điểm, cô ta cũng không cho luôn."

"Tiền wifi tối qua, cũng là tôi trả."

Trên màn hình, Lục Văn Hạo càng nói càng tức giận.

Ở Nhà hàng biển đảo, khi có nguy hiểm, Bao Nhuyễn Nhuyễn đã can đảm dập lửa trong chảo, không làm lãng phí thực phẩm.

Còn Tiêu Mộng Phỉ thì suýt thiêu chết anh ta, cuối cùng cô hoảng sợ đến mức phải nhờ anh ta liều mạng dập lửa.

Ở nhà hàng, Bao Nhuyễn Nhuyễn cũng không lại gần anh ta, nhưng sẽ lặng lẽ chia sẻ công việc, sau đó công lao đều tính cho anh ta.

Tiêu Mộng Phỉ lại bắt anh ta quét chuồng lợn, cố ý để lại công việc xúc phân cho anh ta, lại không cho anh ta một đồng nào!

Ngày đầu tiên ở thôn Hoành Sơn, Bao Nhuyễn Nhuyễn "miễn phí" cho anh ta điểm công, để mọi người có thể dùng Wifi.

Còn Tiêu Mộng Phỉ chỉ biết ké Wifi của anh ta, sau đó vờ vịt hỏi anh ta rằng cô tải bộ phim 2G có ảnh hưởng đến tốc độ mạng của anh ta không.

Ghê tởm!

Bây giờ nghĩ lại, anh ta tức chết luôn quá!

Hôm qua Bao Nhuyễn Nhuyễn vắng mặt một ngày.

Từ sáng đến tối, anh ta đã mất gần 100 điểm công!

Cuối cùng chỉ nhận được một câu cảm ơn nhẹ tênh và một đống rắc rối.

"Tôi chỉ nói hơn hai câu, cô ta lại chạy đi, còn khóc nữa! Tôi còn chưa khóc mà Tiêu Mộng Phỉ khóc cái gì chứ!"

Lục Văn Hạo tức giận, lại nhấc cái rìu lên và chém điên cuồng.

【Đường Đỏ tỏ vẻ khϊếp sợ. Các fan Đường, gặp ở trong nhóm.】

【?】

【Nhận được.】

【Nhận được.】

Một nhóm fan Đường nhanh chóng biến mất khỏi khu bình luận, chuyển sang các nhóm fan Đường nòng cốt.

【Quản trị viên Đường Đỏ số 196: Lục Văn Hạo là em trai của Lục Văn Diệu đúng không?】

【Đường Trắng: Đúng rồi, không ngờ đàn ông nhà họ Lục lại hung dữ thế. Vung rìu điên cuồng, làm tôi sợ chết khϊếp! Cuồng nổi nóng à? Bây giờ tôi bắt đầu lo lắng cho chị Đường, còn có chút thương hại Bao Nhuyễn Nhuyễn, không phải cô ta là người bị hại thật chứ?】

【Đường Đỏ số 394: Vừa xem vừa giật mình nối tiếp. Dù người ta có sai lầm gì đi nữa, thì cũng có thể trao đổi một cách tử tế mà, lại còn mắng người ta đến khóc, còn trên sóng truyền hình nữa chứ.】

【Đường Trắng: Cô ấy khóc, anh ta còn chế giễu cô ấy nữa.】

【Đường Đỏ số 949: Khi có hỏa hoạn xảy ra, người có lòng thì trước tiên sẽ quan tâm mọi người có bị thương không, chứ không phải tính toán thiệt hại. Bỗng dưng thấy lo lắng về tính cách của Lục Văn Diệu, không biết có giống em trai không nữa.】

【Đường Đỏ số 3412: Đừng vội, cứ xem tiếp đã. Chúng ta không nên oan uổng cho người tốt, cũng không nên bỏ qua kẻ xấu. Làm rõ ràng đã rồi nói sau.】

【Đường Đỏ số 1034: Đúng, trước khi hiểu rõ, chớ mắng người.】

【Đường Trắng: Ừm, đợi Bao Nhuyễn Nhuyễn xuất hiện đi!】

Nhưng sau trận hỗn loạn, Bao Nhuyễn Nhuyễn căn bản không dám ra ngoài.

Làm sao cô dám xuất hiện trước mặt Lục Văn Hạo "chỉ số giận dữ 100" cơ chứ?

Đùa à.

Thường ngày cô đi bộ còn phải đi đường vòng.

Tiếp cận đàn ông, nhất là đàn ông nhà họ Lục, sẽ gặp nguy hiểm.

Huống hồ là một người đàn ông đang mất lý trí?

Bao Nhuyễn Nhuyễn lẻn về phòng mình, đặt đồ đạc xuống rồi lén lút chuồn đi.

Nhưng cô vẫn không tránh khỏi ống kính của thợ quay phim.

Phát hiện cô trở về, ngay lập tức có một thợ quay phim đang chờ sẵn cũng vội vã đuổi theo.

Bao Nhuyễn Nhuyễn quay đầu lại, thấy vậy liền bỏ chạy.

Chỉ trong nháy mắt, cô đã xuất hiện trên màn hình trực tiếp.

【Fan Đường ơi, các cô đi đâu cả rồi?】

【Ồ không có gì, chúng tôi vừa đi team building thôi.】

Nhưng mới chỉ một giây, màn hình đã hiện ra gương mặt tinh tế, mềm mại và trắng trẻo của Bao Nhuyễn Nhuyễn.

"Anh à, đừng đuổi theo tôi nữa." Cô bất đắc dĩ nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt nai cong cong, khóe mắt phiếm hồng.

Thợ quay phim lắc lắc máy quay.

Bao Nhuyễn Nhuyễn giơ tay ra: "Vậy thì đi thôi, anh lên núi lượn lờ với tôi. Đợi bữa tối rồi về."

Nhận được tin, PD luôn đi cùng cũng chạy tới.

"Cô Bao, cô mới về mà sao không ra chào thầy Lục, thầy Thành một tiếng?"

Đoàn làm phim rất thích đào hố cho người khác.

Họ thích gây xung đột, tăng độ hấp dẫn.

"Cô vội vã đi lên núi làm gì thế?"

Bao Nhuyễn Nhuyễn giẫm vào "hố" mà không hay biết, khuôn mặt tái nhợt, liên tục phẩy tay:

Cô ngốc à.

Quay lại để chịu cơn giận dữ của hai người đàn ông.

"Để họ nguôi giận thì tôi về, tôi chỉ muốn tùy tiện đi dạo thôi, không có gì đâu, ngắm cảnh đẹp rất tốt..."

Nói rồi, cô ngồi xuống dưới một gốc cây dương xanh mảnh mai.

Dựa lưng vào thân cây, ngửa khuôn mặt tái nhợt lên.

Đêm qua giấc ngủ bị quấy rầy, hốc mắt cô vẫn còn một chút tia máu, khóe mắt xệ xuống hồng hồng.

Dù nhìn từ góc độ nào cũng là một cô bé đáng thương, yếu ớt.

Không biết bị ai bắt nạt nữa.

Nhưng không dám nói ra, chỉ có thể tự mình nuốt trôi.

【!】

【Từng khóc à?】

【Có phải bị fan Đường mắng khóc không đấy!】

【Fan Đường: ???】